Chương 479: Sắp xếp (1)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 2,526 lượt đọc

Chương 479: Sắp xếp (1)

Mà ở trong quan tài băng, thi thể Trân Na lẳng lặng nằm ở đó, trên khuôn mặt bị ăn mòn hơn nửa tràn ngập vẻ điên cuồng, giống như tổng hợp khuôn mặt của các loại người khác nhau lên cùng một nơi, khóe miệng còn nở một nụ cười như được giải thoát, vô cùng quỷ dị.

Độc tố của Khoa Mạc Âm cự xà cũng có tác dụng ăn mòn cực kỳ mãnh liệt đối với linh hồn, linh hồn tổ tiên các đời sống nhờ trong thân thể Trân Na đều bị độc tố khủng bố ăn mòn hầu như không còn.

“Đáng thương!” Sau khi chiếm được bộ phương pháp minh tưởng cao cấp Thánh Quang Chúc Hỏa này, Lôi Lâm thông qua chíp cũng thôi diễn được đặc tính của bộ phương pháp minh tưởng này.

Linh hồn các đời tổ tiên tụ tập, sống nhờ trên người huyết mạch hậu duệ, bộ phương pháp minh tưởng cao cấp này cho dù là hắc vu sư nhìn thấy cũng tà dị quỷ bí đến đáng sợ!

Đồng thời, Trân Na là người bị sống nhờ, tinh thần cũng sẽ rơi vào bệnh trạng tinh thần phân liệt, trở nên không giống người không giống quỷ.

Từ trình độ nào đó tới nói, sau khi tu tập Thánh Quang Chúc Hỏa, kế thừa linh hồn tổ tiên thì Trân Na kia đã chết rồi.

“Thực sự là phương pháp minh tưởng quỷ dị! Một gia tộc đầy bi ai!” Lôi Lâm sờ sờ cằm.

Đặc tính quỷ dị này của Thánh Quang Chúc Hỏa khiến trong lòng hắn cũng có chút mơ hồ kiêng kỵ, sau khi hoàn toàn biết rõ bộ phương pháp minh tưởng này, đồng thời trước khi nghiên cứu ra thủ đoạn chuyên môn lẩn tránh, hắn chuẩn bị tu luyện phương pháp này.

Chỉ nửa ngày sau, Lôi Lâm đã từ trong pháo đài đi ra.

Ào ào ào! Sau khi hắn rời đi, từng viên đá màu xám không ngừng từ trên pháo đài rơi xuống, sau đó, khe nứt to lớn che kín cả tòa pháo đài.

Ầm ầm!

Trong tiếng vang lớn, cả tòa pháo đài hoàn toàn sụp đổ, biến thành một vùng phế tích. Từ nay về sau, gia tộc Ba Đặc Lợi vĩnh viễn biến mất trên thế giới này…

Mây đen dày đặc che kín bầu trời, thỉnh thoảng còn có tiếng sấm nặng nề vang lên.

Chỉ chốc lát sau, một hạt mưa màu đen từ phía chân trời nhỏ xuống.

Cách đó không xa núi lửa Đặc Lý Quỳnh Tư bỗng nhiên phun ra cột lửa to lớn lên bầu trời, từng luồng tro núi lửa bị đưa lên trên không. Sau khi bỏ thêm các vật nhân tạo khác vào thì những tro bụi này đã biến thành hạt mưa phân bón rơi trên mặt đất. Mang đến cho đại bình nguyên Đặc Lý Quỳnh Tư sức sống to lớn!

Nông phu canh tác hai bên đường vội vàng dồn dập quỳ bên đường, trong miệng ca tụng phù thủy trong Bất Dạ Thành.

Được các phù thủy che chở cho, hàng năm bọn hắn cũng có thể thu được thu hoạch phong phú. Thậm chí sau khi bọn hắn giao nộp số lượng lớn thuế má và cống hiến cho lãnh chúa, vẫn còn lại một phần đủ cho bọn hắn trải qua sinh hoạt không lo áo cơm.

Một tuấn mã màu đen to lớn xẹt qua màn mưa, mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh một chàng thanh niên bên trên.

“Hạo Khắc… Thực sự là đáng tiếc…”

Lôi Lâm vừa giục ngựa lao nhanh, trong lòng vừa lạnh nhạt nghĩ.

Trong bí cảnh sông Hằng, phạm vi công kích của gan kịch độc thực sự quá mức rộng rãi, lực sát thương lại quá khổng lồ, ngay cả nọc độc Phi Long Hạo Khắc gửi tại ngoài rìa tổng bộ đều không thoát được, đã mất mạng trong công kích không phân địch ta kia, khiến Lôi Lâm mất đi công cụ dùng thay đi bộ rất thuận lợi kia.

Trước đó Lôi Lâm vừa muốn đọ sức cùng Hi Sơn, lại phải bố trí vạn linh trận pháp, thậm chí còn âm thầm thông báo cho Lôi Tư Mạn, khiến đầu óc của hắn vẫn luôn phải vận chuyển với tốc độ cao. Nọc độc Phi Long Hạo Khắc chỉ là một sủng vật thay đi bộ, nhất thời hắn cũng không nhớ tới, để nó và các phù thủy bên ngoài đều cùng chết vì kịch độc của Lôi Lâm.

“Chẳng qua, bởi chủng tộc hạn chế nên nọc độc Phi Long đạt tới phù thủy cấp 1 đã là cực hạn! Đặc biệt sau khi mình trở thành thuật sĩ cấp hai, tác dụng của Hạo Khắc đối với mình đã trở nên càng ngày càng nhỏ. Vốn còn muốn tìm thời gian thả nó ra ngoài, không ngờ…”

Lôi Lâm khẽ thở dài một tiếng vì sự bất hạnh của Hạo Khắc.

Sau đó hắn bỏ qua ý niệm này ra sau đầu, nhìn Bất Dạ Thành to lớn lẳng lặng đứng trong màn mưa, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

Hắn xoay đầu ngựa, tuấn mã bắt đầu lệch khỏi con đường trước kia, chạy tới về một thôn trấn bình thường gần Bất Dạ Thành.

Bởi hiệu ứng tụ tập, bên cạnh Bất Dạ Thành còn có mấy chục thành trấn lớn của phàm nhân, giống vệ tinh quay chung quanh Bất Dạ Thành.

Mỗi ngày đều có rất nhiều người bình thường đến từ bốn phương tám hướng, hoặc là trong lòng có ước mơ trở thành phù thủy, hoặc là vì tránh né truy sát, hay hoặc là chỉ đơn thuần vì thanh xuân và mạo hiểm mà đi tới nơi này, sau đó lĩnh ngộ được hiện thực tàn khốc, bị Bất Dạ Thành trục xuất ra, chỉ có thể bồi hồi ở loại thành trấn này.

Lôi Lâm đi tới một trấn nhỏ tên là Khải Lâm, tìm một quán bar để đi vào, gọi một chén rượu mật ong lẳng lặng uống lên.

“Chủ nhân!”

Sau mười mấy phút, vài người mặc áo chòng màu đen, đội mũ trùm người đi tới, một lão già cầm đầu trầm thấp gọi.

“Ừm! Đi theo ta!”

Lôi Lâm ném ra một miếng ngân tệ, sau đó mang theo đám người kia rời đi quán bar.

Sau đó, ông lão cầm đầu mang Lôi Lâm tới một biệt thự ở ngoài rìa trấn nhỏ .

“Chủ nhân! Sau khi nhận được thông báo của ngài, chúng ta đã lập tức thu thập vật tư, rời đi Bất Dạ Thành, đồng thời thuê lại gian phòng ở đây, chờ đợi ngài đến!”

Chờ sau khi tiến vào biệt thự, người cầm đầu cởi mũ trùm, lộ ra một ông lão tóc bạc.

Đây là nô lệ học đồ cấp ba mà Lôi Lâm mua lại —— Đạt Mễ, cũng là quản gia của hắn, vẫn phụ trách quản lý sản nghiệp của Lôi Lâm ở Bất Dạ Thành.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right