Chương 490: Tin tức tình báo (2)
Mà trong một lần thăm dò, ba tiểu đội do Ngải Lý Tư Đặc cùng A Lặc Khẳng và Chu Na dẫn đầu đồng thời thám hiểm, sau khi đánh hạ một cửa ải khó nào đó, có vẻ đã tìm được một vật không tầm thường.
Đồng thời, bảo vật này thậm chí có hiệu quả phi thường lớn đối với phù thủy cấp hai, vì vật này mà Ngải Lý Tư Đặc không chút do dự lựa chọn phản bội, sau hki giải quyết được A Lặc Khẳng cùng Chu Na thì cầm bảo vật phản bội!
Mà hắc vu sư nhận được tin tức lập tức tiến công, bạch phù thủy vì thế phải trả giá cực kỳ năng nề, không chỉ có hai vị phù thủy cấp hai bỏ mình, thậm chí ngay cả quân đoàn trấn thủ ngoài di tích đều bị thương nặng, ít nhất đã có ba quân đoàn bị tiêu diệt.
Từ đó trở đi, hai phe phù thủy ở toàn bộ Nam Hải bờ lập tức rơi vào trạng thái căng thẳng.
Trước đó mặc dù bạch phù thủy chiếm cứ ưu thế, nhưng hắc vu sư cũng không phải không có sức chống đỡ, thực lực chênh lệch giữa hai phe cũng không tính là to lớn.
Mà hiện tại, chỉ trong thời gian mấy tháng, tính cả Ngải Lý Tư Đặc, liên minh bạch phù thủy đã mất đi bốn vị phù thủy cấp hai!
Việc này thậm chí đã thay đổi thực lực của hai phe ở một mức độ nào đó, tuy rằng phù thủy cấp ba có sức chiến đấu ở tầng lớp cao nhất đều không có tổn thất, nhưng hắc vu sư vẫn bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.
Đương nhiên, những đại thế này đã chẳng còn liên quan gì đến Lôi Lâm hiện, sự chú ý của hắn đều bị bảo vật thần bí kia hấp dẫn.
“Một bảo vật có thể làm cho phù thủy cấp hai hạ quyết tâm phản bội, đồng thời ám hại đồng bạn! Rốt cuộc là cái gì đây?”
Trong đôi mắt Lôi Lâm lóe lên tia sáng đỏ như màu máu, đồng thời trong long dường như có một thanh âm không ngừng hò hét: “Đi cướp! Đi cướp! Đoạt lấy bảo vật kia!”
Dục vọng muốn cướp đoạt bảo vật trong nháy mắt tràn đầy nội tâm Lôi Lâm.
“Hả? Không đúng! Mình không lý trí như thế từ bao giờ?” Lôi Lâm lập tức đại biến sắc mặt, hắn nghiêm túc mà nhìn một khối thủy tinh trên cổ tay mình.
Thủy tinh trên cổ tay hắn, lúc này đang không ngừng tản ra một vòng sáng màu đỏ ngòm, giống máu tươi muốn nhỏ xuống.
“Tình huống càng ngày càng nghiêm trọng!” Trong con ngươi Lôi Lâm lóe lên một tia nghiêm nghị, mở ra túi nước uống một hớp.
Ùng ục! Ùng ục!
Từng ngụm nước thuốc đặc thù chảy qua yết hầu, biểu hiện trên mặt Lôi Lâm cũng mơ hồ hoà hoãn lại.
Dần dần, ánh sáng trên khối thủy tinh ở tay hắn cũng thu lại, biến thành một miếng thủy tinh trong suốt vô sắc.
“Tình huống như thế càng ngày càng nghiêm trọng. . .”
Lôi Lâm cẩn thận cất khối thủy tinh kia đi, trên mặt dần hiện ra vẻ ngưng trọng.
Sau khi uống xong thuốc, Lôi Lâm cảm giác tâm linh của mình trong nháy mắt yên tĩnh lại, sự kích động trước đó cũng không cánh mà bay.
” Di chứng của thuật sĩ thực sự là phiền phức!”
Lôi Lâm cau mày, sau khi trái tim cải tạo hoàn thành, huyết mạch hoàn toàn dung cùng Khoa Mạc Âm cự xà hợp, Lôi Lâm cảm giác huyết mạch tâm tình vốn bị thuốc yên tĩnh áp chế đang không ngừng xao động.
Mà từ khi hắn trở thành thuật sĩ cấp hai sau khi, tình huống như thế đã biến thành càng ngày càng nghiêm trọng.
Hiện tại Lôi Lâm không thể không thiết lập thuật thức báo động trước trên cổ tay mình, khối thủy tinh vô sắc kia chính là kết giới mà Lôi Lâm thiết lập để báo động trước, một khi huyết mạch tâm tình bắt đầu xung kích lý trí của hắn, từ mặt thủy tinh sẽ lập tức sẽ bắn ra ánh sáng màu đỏ ngòm.
Loại tâm tình biến đối này càng nghiêm trọng thì ánh sáng màu đỏ ngoài thủy tinh cũng sẽ trở nên chói mắt.
Hiện tại Lôi Lâm đã không thể không mang thuốc yên tĩnh bên người, thỉnh thoảng dùng như uống thay nước, phòng ngừa bị loại tâm tình này làm cho choáng váng.
Dù sao, hắn từ hỏi mình có thể một đường đi tới hiện tại, có chíp phụ trợ là một mặt, chính mình tỉnh táo lý trí cũng là rất một nhân tố rất quan trọng.
Nếu như mất đi lý trí, dù lực lượng có mạnh mẽ đến đâu, cũng không tránh khỏi kết cục bi ai.
” Vấn đề tâm tình này của thuật sĩ, ở thời đại thượng cổ tuyệt đối chính là sự quấy nhiễu, Thâm Hồng Đại phù thủy tuy rằng đưa ra loại thuốc yên tĩnh này, cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc, nhất định phải nghĩ một biện pháp xử lý dứt điểm. . .”
Sắc mặt Lôi Lâm nghiêm túc.
“Còn Ngải Lý Tư Đặc kia, hiện tại mình thực sự không thích hợp lại nhắm tới, hơn nữa khoảng cách còn xa như thế. . .”
Sau khi Lôi Lâm khôi phục lý trí thì sờ sờ cằm của chính mình.
“Đương nhiên! Nếu như hắn không có mắt mà dám đánh chủ ý tới mình, vậy thì không có gì để nói. . .”
Sauk hi nghĩ rõ ràng mọi chuyện, Lôi Lâm một lần nữa đội mũ trùm, rời đi hẻm nhỏ yên lặng này.
. . .
Mấy tiếng sau, Lôi Lâm từ bên trong một kiến trúc thật to do vàng và bạc xây thành đi ra, trên mặt còn mang theo một nụ cười bất đắt dĩ.
Ở phía sau hắn, một phù thủy giống chủ sự ân cần nhìn hắn rời đi, trên mặt còn mang theo một tia áy náy.
Đây là thương hội xếp hạng thứ ba trong Bụi Gai Cửa Sắt, mà Lôi Lâm mới từ bên trong chọn mua một phen rồi đi ra.
Rất tiếc chính là trừ việc bổ sung được rồi một ít vật tư thường dùng, Lôi Lâm vẫn hi vọng tìm được mẫu vu thuật loại hình dò xét đường xa lại không có một chút tin tức nào.
Còn phương pháp giải quyết tâm tình của huyết mạch thuật sĩ? Lôi Lâm căn bản không hỏi một tiếng.