Chương 495: Tia sáng ban mai (1)
“Keng keng keng!”
Theo tiếng chuông bạc lanh lảnh vang lên, trên đài cao phía dưới đột nhiên xuất hiện một phù thủy già.
Trên người ông ta mặc lễ phục màu vàng óng, mà ở bên cạnh ông ta, hai hầu gái xinh đẹp nâng khay bạc, bên trên đặt một vật như rễ cây thực vật đưa ra cho đám phù thủy phía dưới quan sát, bốn phía còn có hình ảnh phóng to.
“Xúc tu ma thủ, hẳn là lấy được từ một con có thực lực tương đương phù thủy chính thức, bảo tồn hoàn hảo, giá trị hai mươi vạn đến năm mươi vạn ma thạch, đáng tiếc, đối với mình đã không còn tác dụng gì nữa. . .”
Đối với đồ vật trên đài cao kia, Lôi Lâm chỉ hơi liếc mắt đã mất đi hứng thú.
“Trước khi trao đổi bắt đầu, còn cần trải qua một hồi bán đấu giá sao? Thực sự là tẻ nhạt. . .”
Tuy rằng Lôi Lâm cảm thấy có chút vô vị, nhưng đồ vật trên đài cao hiển nhiên có sức hấp dẫn rất mạnh đối với đám phù thủy cấp 1 phía dưới, tiếng ra giá liên tiếp, bầu không khí vô cùng nóng bỏng.
Lần này Thiết Vương Miện thu thập vật đấu giá đều có thể nói là hàng đẹp giá rẻ, rất được các phù thủy cấp 1 ưa thích.
Ma hóa vật phẩm, nô lệ cao cấp, tài nguyên quý giá, ngành học tri thức, thậm chí thuốc có thể tăng cường lực lượng tinh thần, đều được thả ra, mặc cho phù thủy phía dưới tranh giá.
Nhưng những thứ này rõ ràng này không có sức hấp dẫn gì đối với phù thủy cấp hai, những phù thủy cấp hai kia giống Lôi Lâm ngồi ở vị trí quý khách đều không có ai lên tiếng kêu giá.
Lôi Lâm dứt khoát trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần, dùng chíp thôi diễn mẫu vu thuật cấp hai.
Tuy rằng hắn đã ghi nhớ ba mẫu vu thuật cấp hai trên cự xà chi thư vào trong đầu. Nhưng lúc trước khi tu bổ truyền tống trận, hắn phát hiện tác dụng khác khi dùng chíp mô phỏng.
Thông qua chíp tiến hành mô phỏng thực địa, lại có thể giúp bản thân hiểu thêm để phóng ra vu thuật, khiến thủ pháp vốn rất máy móc biến thành càng thêm linh hoạt.
Đây là công năng của chíp vốn không có, mà lần này sau khi hắn lên cấp hai mới mở mang ra.
Mà thông qua chức năng này, khả năng hiểu rõ và nắm giữ các vu thuật cấp hai của Lôi Lâm thậm chí đã đuổi theo và vượt qua những phù thủy đã tiến vào cấp hai nhiều năm kia.
“Chẳng qua, mình nắm giữ quá ít mẫu vu thuật cấp hai. . .”
Lôi Lâm lần thứ hai diễn luyện tiếp xúc nóng rực xong lại khẽ cau mày.
Đối với phù thủy cấp hai, sau lưng bọn họ khẳng định có một thế lực khổng lồ dựa vào. Trong các thế lực khắp nơi, cũng sẽ không thiếu mẫu vu thuật tích lũy xuống.
Nhưng Lôi Lâm lại khác, hiện tại hắn chính là một thân một mình, mà Nam Hải bờ khống chế đối với phù thủy cấp 1 lại nghiêm khắc như vậy, phù thủy cấp hai càng không cần nói rồi.
Cho dù ở trong Hoa Viên Bốn Mùa, Lâm cũng không có tư cách tiếp xúc được với mẫu cấp hai vu thuật Lôi.
Mà trước đó trong số chiến lợi phẩm khi đánh giết Khoa Bản cùng Lôi Tư Mạn cũng có một số lĩnh hội và cảm ngộ liên quan tới triển khai vu thuật cấp hai, thế nhưng lại không có mẫu vu thuật! Đối với Lôi Lâm cũng chỉ có một chút tác dụng tham khảo mà thôi.
“Vật này muốn dùng ma thạch để mua cơ bản không có khả năng lắm, hay là cứ ẩn núp một khoảng thời gian, sau đó mình có thể thử các thủ đoạn khác. . .”
Khi buổi đấu giá không ngừng tiến hành, một số vật phẩm có thể khiến cả phù thủy cấp hai cũng phải chú ý cũng lần lượt xuất hiện, khách quý trong mấy gian phòng cũng có người báo giá.
Mà ngay lúc này, người chủ trì phía dưới lại đột nhiên lới nời khiến Lôi Lâm chú ý: ” Ma hóa vật phẩm cấp trung—— Trường kiếm Tia Sáng Ban Mai! Đây là một thanh bội kiếm tìm được từ di tích viễn cổ, nghe đồn chủ nhân đời trước của nó là một vị dấu ấn kiếm sĩ phi thường mạnh mẽ. . . Giá khởi đầu: Năm triệu ma thạch hoặc tài nguyên quý giá có giá trị tương đương!”
Lôi Lâm mở mắt ra, xuyên qua tấm bình phong bằng pha lê trong suốt, nhìn xuống đài cao bên dưới.
Lúc này, hầu gái phía sau người chủ trì nâng một cái mâm tròn. Bên trên đựng một thanh trường kiếm kim loại màu vàng nhạt.
Thanh trường kiếm này dài chừng có 1m50, thân kiếm chỉ lớn cỡ hai ngón tay, đối với dấu ấn kiếm sĩ là số hai và số ba loại luôn dùng cự kiếm kia thì thanh trường kiếm này có vẻ hơi nhỏ xinh.
Nhưng trên mặt Lôi Lâm lại lộ ra một tia vui mừng, hắn phát hiện một chút phù hiệu kỳ dị trên chuôi trường kiếm này, mà những bùa chú này rất tương tự dấu ấn phù văn của hắn khắc trên người số hai cùng số ba.
“Xem ra là hàng thật!”
Hắn gật gù, một tia lực lượng tinh thần xuyên qua máy truyền tin bắt đầu báo giá: “Năm triệu ma thạch!”
Một ma hóa vật phẩm cấp trung tự nhiên không thể có giá trị nhiều ma thạch như vậy, nhưng thanh trường kiếm này hiển nhiên rất có giá trị nghiên cứu, bởi vậy cũng thu hút đám phù thủy cấp hai chú ý.
Rất nhanh, gian phòng khách quý cách phòng Lôi Lâm không xa cũng báo giá cả: “550 vạn!”
Sắc mặt Lôi Lâm lạnh lẽo, nhìn tới phòng khách quý kia, nhưng rất đáng tiếc, hắn chỉ có thể nhìn thấy quang ảnh mơ hồ.
Bình phong pha lê bố trí trong phòng khách trí tự nhiên đều trải qua gia công, có thể để khách mời xuyên qua pha lê nhìn ra phía ngoài, nhưng người bên ngoài lại không thể quan sát được tình huống bên trong.
“Sáu triệu!” Lôi Lâm lập tức tăng giá, trên tay hắn ngoại trừ ma thạch, còn có lượng lớn tài nguyên chiếm được trong bí cảnh đích và tài sản của hai phù thủy cấp hai, tất cả những vật này đều có khiến phù thủy cấp hai mặt đỏ mắt ghen tị, tự nhiên là giàu nứt đố đổ vách.