Chương 497: Mồi nhử (1)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 1,015 lượt đọc

Chương 497: Mồi nhử (1)

Đông đảo phù thủy cấp 1 ở tầng 1 dồn dập rời đi, từ hai bên cửa lớn đi ra ngoài.

Tuy rằng bọn họ không biết bất cứ tin tức gì, nhưng bầu không khí nặng nề sau khi người chủ trì lên tiếng lạp tức bắt đầu lan tràn trong đại sảnh, khiến bọn hắn cảm thấy giống như có một ngọn núi lớn đang ép xuống.

Ào ào ào!

Đoàn người đi được nhanh chóng, trong nháy mắt liền biến mất hơn nửa, chỉ có vẻn vẹn mấy cái phù thủy cấp 1, lẻ loi tán tán địa lưu ở vốn là chỗ ngồi.

Mà hai tầng quý khách nhưng là một vị phù thủy cũng không hề rời đi.

Ầm! Cửa lớn lập tức đóng lại, không khí trong sân nghiêm nghị đến cực điểm!

“Hả? Muốn bắt đầu rồi sao?”

Khóe miệng Lôi Lâm thoáng cong lên hiện ra vẻ tươi cười, dùng ánh mắt xem kịch vui để nhìn chung quanh.

“Được rồi! Ờ, ta bắt đầu trước nhé!”

Trong một gian phòng quý khách ngoài cùng tay phải phòng Lôi Lâm truyền ra một giọng nói máy móc, không rõ nam nữ, rõ ràng đã trải qua tầng tầng ngụy trang.

“Ta có có một phần thuốc hải dương chi tâm, muốn đổi lấy ba hạt tâm hành hỏa địa, hoặc là tâm của dung nham bạo quân! Có đồng ý giao dịch hay không?”

Theo lời nói, hình chiếu một phần thuốc được truyền ra, để phù thủy cả phòng khách đều có thể thấy rõ ràng.

“Ta chỉ có hai hạt tâm hành hỏa địa, còn lại có thể dùng ma thạch thay thế, sáu triệu thì sao?”

Một giọng nói già nua khàn khàn vang lên.

“Không được! Ta chỉ cần tài liệu hệ “Hỏa”! Chẳng qua ta có thể mua lại hai hạt tâm hành hỏa địa trong tay ngài, muốn bao nhiêu ma thạch cũng được. . .” Nhưng rất đáng tiếc, đề nghị này lại bị phù thủy kia từ chối. Lập tức, hai phù thủy bắt đầu thông qua máy truyền tin bắt đầu trò chuyện, không bị phù thủy khác nghe được.

Người chủ trì trên đài cao lúc trước đã hoàn toàn đứng qua một bên. Nhường lại sân bãi cho các phù thủy cấp hai.

Lôi Lâm lẳng lặng chờ ở nơi đó, nhìn đủ loại vật phẩm quý trọng bị lấy ra giao dịch, trên mặt không hề lay động, giống như báo săn trước khi săn mồi, lẳng lặng chờ đợi con mồi mắc câu.

Thông qua lần nói chuyện trước đó vơi ngươi của Thiết Vương Miện và phán đoán của chính Lôi Lâm, hắn đã có thể khẳng định, hội trao đổi ngày hôm nay là một cái bẫy do Thiết Vương Miện hoặc là do phe bạch phù thủy lập ra để dụ Ngải Lý Tư Đặc mắc câu!

Mà vật mà bọn hắn lấy ra là thứ mà lúc này Ngải Lý Tư Đặc không thể từ chối.

Mà đúng lúc này, một vật khiến hai mắt Lôi Lâm toả sáng cũng được chiếu trong đại sảnh.

“Một phần bút ký luyện kim cao cấp, ghi chép tri thức đến từ Thâm Uyên khủng bố, người không có đủ lực lượng tinh thần khi lật xem sẽ phải chịu tác dụng phụ nhất định là ảo giác, mà chủ nhân của đời trước đã phát rồ đến chến. Hi vọng người mua cẩn thận. . .”

Sau giọng nói này là hình chiếu một quyển bút ký màu đen, ở giữa có một con mắt đỏ như máu bị chiếu ra.

Bản bút ký này nhìn có vẻ đã phi thường tàn tạ, đồng thời mấy cái góc viền còn tổn hại, nhưng ánh mắt đỏ như máu ở giữa vẫn vô cùng linh động, cho dù chỉ là hình chiếu, Lôi Lâm cũng cảm giác được dường như con mắt đang nhìn kỹ chính mình, khiến trong lòng hắn rùng mình.

Đồng thời, ngoài bìa quyển bút ký màu đen này, Lôi Lâm còn phát hiện ra một vật đặc biệt.

Bên cạnh ánh mắt đỏ như máu, có vô số phù văn như mạch máu màu đen. Những bùa chú này vặn vẹo, lại giống từng con rắn nhỏ màu đen.

“Đây là. . .” Trên tay Lôi Lâm lóe lên ánh bạc, trong cự xà chi thư trước đó được để vào túi da không gian lại tự động xuất hiện trên tay hắn.

Mà mấy phù văn ngoài cự xà chi thư lại khá là tương tự trên quyển bút ký kia.

“Thâm Hồng đại phù thủy! Đây rất có thể là bút ký mà Thâm Hồng đại phù thủy lưu lại. . .” Lôi Lâm nhẹ giọng lẩm bẩm, trong đôi mắt cũng bắn ra ánh sáng màu đỏ.

Cùng lúc đó, một chùm sáng màu đỏ ngòm bỗng nhiên từ thủy tinh trên cổ tay Lôi Lâm bắn ra.

“Cảnh cáo! Cảnh cáo! Â-đrê-na-lin trong cơ thể chủ thể phân bố quá nhiều, có khả năng 89% sẽ kích thích dây thần kinh, sản sinh ra hiệu quả bất lợi cho tinh thần!”

Chíp cũng bắn ra trước mắt Lôi Lâm một hàng chữ màu xanh lam.

“Thực sự là. . . Thực sự là. . . Phiền phức!” Lôi Lâm trầm thấp gầm thét, lấy ra một túi nước màu đen từ bên hông, mạnh mẽ uống một hớp.

Nước thuốc yên tĩnh thuốc không ngừng làm dịu kích động trong lòng Lôi Lâm.

Mà vào lúc này, tiếng báo giá bên cạnh cũng liên tiếp vang lên, rất rõ ràng, quyển bút ký ghi chép tri thức Thâm Uyên này đã khiến các phù thủy cấp hai ở đây hứng thú.

Sau khi lên cấp hai, rất nhiều phù thủy không có phương pháp minh tưởng cao cấp đã hoàn toàn mất đi phương hướng tiến lên, bởi vậy, bọn hắn phi thường hứng thứ với chuyện nghiên cứu các loại tư liệu thượng cổ và tri thức đến từ vị diện khác, hy vọng có thể tìm ra phương pháp có thể tiến bộ từ bên trong.

Mà phần bút ký này dày đặc khí tức Thâm Uyên đến mức độ khiến Lôi Lâm phải biến sắc.

Cũng chính vì như thế, bản bút ký luyện kim này mới được đám phù thủy cấp hai ở đây chú ý.

” Ta rất yêu thích bản bút ký này, các hạ cần thứ gì?”

Lôi Lâm cũng thông qua máy truyền tin liên lạc với phù thủy bán ra bút ký kia, trầm giọng hỏi.

“Các hạ có thể dùng vật gì để đổi?”

Rất rõ ràng, phần bút ký này phi thường nổi tiếng, người bán bắt đầu có chút muốn nâng giá lên.

“Ba phần tiêu chuẩn thuốc lực lượng tinh thần thời thượng cổ, thậm chí có tác dụng đối với phù thủy đột phá bình cảnh, đồng thời ta còn có thể thêm vào năm trăm khắc ô uế ma bụi! Nếu như các hạ đã nắm giữ phần bút ký luyện kim này, khẳng định cũng nghiên cứu một chút vật có quan hệ tới Thâm Uyên, ô uế ma bụi là tài liệu quý giá trực tiếp sản xuất từ Thâm Uyên!”

Lôi Lâm suy nghĩ một chút, trực tiếp đưa ra giá cả của của mình.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right