Chương 507: Hung uy (1)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 1,059 lượt đọc

Chương 507: Hung uy (1)

“Xảy ra chuyện gì?”

Đại hiền giả cả kinh, thân thể của ông ta bỗng nhiên ngã xuống phía dưới.

Ầm ầm! Đám cự thú sắt thép cũng ngã trên mặt đất, linh hồn hỏa diễm trong viền mắt màu đen dần dần tắt đi, vài giây sau một lần nữa biến thành xương khô.

“Lão đầu! ! !” Đại hiền giả rên rỉ một tiếng, liên hệ giữa ông ta và vật cưỡi đã triệt để đứt rời, điều này có thể nói rõ là sinh vật linh hồn làm bạn với ông ta nhiều năm đã hoàn toàn dập tắt, không còn tồn tại trên thế giới này nữa.

“Là ai? ? ?” Hai mắt đại hiền giả đỏ lên.

Mà hắc vu sư kia cùng Tư Lai lại cùng đưa mắt nhìn sang Lôi Lâm, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.

“Là mày! ! !” Gương mặt đại hiền giả vặn vẹo: “Rác rưởi chết tiệt! Mày dám. . .”

“Nói nhảm nhiều quá! ! !” Hai mắt Lôi Lâm bắn ra tia sáng đỏ thực chất hóa, màu đỏ trên cổ tay đã đậm đến cực hạn, oành! Thủy tinh có tác dụng báo động trước hoàn toàn nổ tung thành bụi bay khắp nơi.

“Bóng tối chi vực!”

“Gan kịch độc!”

Hắc ám đen kịt lập tức bao phủ vùng đất này, mà sau lưng Lôi Lâm xuất hiện một hư ảnh hắc xà ảnh khổng lồ, mơ hồ hình thành một khuôn mặt Ma Vương khủng bố.

Bóng tối giống như quái thú có thể nuốt chửng tất cả dần mở rộng về bốn phía, trong quá trình này còn có tiếng ăn mòn và tiếng thở gấp của người sắp chết làm người sởn cả tóc gáy không ngừng vang lên.

Oành!

Chỉ một lát sau, bóng tối màu đen đã tản đi, hai mắt của mười ba hiền giả đã vô thần, rất nhanh đã ngã xuống, linh hồn trong thân thể đã bị kịch độc ăn mòn hầu như không còn.

“Kịch độc Ma Vương! ! ! Là kịch độc Ma Vương Lôi Lâm! ! !”

Ở một nơi cách đó không xa, mấy bạch phù thủy chuẩn bị kiếm lợi nhìn thân thể các phù thủy không ngừng bị khói đen ăn mòn, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.

Tuy rằng bọn hắn cũng đã từng nghe nói về tên gọi kịch độc Ma Vương của Lôi Lâm, nhưng chưa từng được chứng kiến sự khủng bố của hắn rõ ràng như lúc này.

“Lôi. . . Lôi Lâm, cậu. . .”

Không chỉ có hắc vu sư kia, ngay cả Tư Lai thấy trong mắt Lôi Lâm dần biến thành đỏ ngàu cũng có chút sững sờ. . .

Mười ba vị hiền giả của Thiết Vương Miện là sức mạnh quản lý vùng đất này, thực lực của mỗi người đều đạt từ phù thủy cấp 1 đỉnh cao trở lên. Đại hiền giả đầu lĩnh còn là phù thủy cấp hai!

Tư Lan tự hỏi mình nếu như mình bị bọn hắn bao vây thì sẽ phi thường phiền phức, thậm chí ngay cả việc muốn chạy trốn cũng thành vấn đề, linh hồn cự thú có thể lực quá khủng bố, các phù thủy chỉ có thể sử dụng vu thuật để tăng cường thân thể thì không thể nào so sánh được.

Nhưng hiện tại, tiểu đội cương thiết kỵ sĩ đã tung hoành mấy trăm năm lại chết hết như thế? Đồng thời, hung thủ còn là Lôi Lâm chỉ mới lên cấp hai?

Tư Lai sờ sờ đầu trọc của chính mình, ông ta có cảm giác như mình đã trúng phải ảo thuật khống chế của phù thủy cấp ba.

“Còn có ai?”

Vẻ mặt Lôi Lâm mơ hồ không đúng, bắt đầu điên cuồng hét lên, con ngươi đỏ ngòm quét mắt nhìn về phía đám bạch phù thủy đang lẩn trốn kia.

“Không được! Hắn đã phát hiện ra chúng ta!”

Tên bạch phù thủy đầu lĩnh gầm nhẹ một tiếng, cả đám bạch phù thủy lập tức nhanh chóng rút lui một khoảng cách, không có cách nào! Năng lực công kích độc tố ở phạm vi lớn của Lôi Lâm thực sự khiến bọn hắn có chút khiếp sợ.

“Vù vù. . .”

Lúc này trạng thái của Lôi Lâm cũng không ổn, trên người có mấy vết thương nhỏ bị cương thiết kỵ sĩ liều mạng phản kích lưu lại, trên mặt cũng tràn ngập vẻ điên cuồng. Một luồng khói trắng từ thất khiếu của hắn không ngừng phun ra.

“Đo thấy độ sinh động huyết dịch của chủ thể vượt qua giá trị giới hạn đặt trước! Khởi động trình tự mạnh mẽ khống chế!”

Đột nhiên, một luồng ánh sáng màu lam bao phủ toàn bộ thân thể Lôi Lâm. Nhiệt độ thoáng hạ thấp xuống, sương mù màu trắng đọng lại thành băng, rải rác treo lơ lửng trên người Lôi Lâm.

“Đáng chết, lại là tâm tình hóa! ! !”

Có hàn băng kích thích và chíp khống chế, Lôi Lâm rốt cục tạm thời khôi phục tỉnh táo, trong con ngươi dần hiện ra vẻ linh động.

“Không thể tiếp tục chiến đấu tiếp, bằng không e là mình sẽ rơi vào trạng thái cuồng hóa, vô thức điên cuồng giết chóc đến tận khi hoàn toàn tử vong. . .”

Lôi Lâm liếc mắt nhìn chung quanh một vòng, thu hết mọi cảnh tượng trên chiến trường vào mắt.

Tuy rằng đi lên con đường huyết mạch thuật sĩ này giúp hắn nắm giữ lực lượng cực kỳ mạnh. Thậm chí sau khi mới lên cấp hai đã có thể dựa vào huyết mạch thiên phú mà vượt qua rất nhiều phù thủy đạt tới cấp hai đã nhiều năm, rồi còn phản kích giết bọn hắn, tạo ra uy danh hiển hách, nhưng con đường thuật sĩ- Chi nhánh phù thủy thượng cổ này cũng có mấy sơ hở hết sức rõ ràng.

Mà loại tâm tình hóa này chính là một loại trong đó.

So với phù thủy lý trí, các thuật sĩ thường thường sẽ càng dễ bị bên ngoài ảnh hưởng, rơi vào trạng thái tâm tình hóa cực đoan.

Mà giết chóc cùng chiến đấu sẽ phi thường dễ kích phát sự phẫn nộ trong nội tâm thuật sĩ, khiến bọn hắn cuối cùng sẽ rơi vào cuồng loạn, mất đi phần lớn lý trí, bị đông đảo kẻ địch vây công đến chết thậm chí tự động thoát lực.

“Huyết mạch của mình quá mức thuần túy, một khi phát tác thì thuốc yên tĩnh cũng sẽ bị bài xích. . .”

Lôi Lâm kiểm tra lại trạng thái thân thể của chính mình:

“Lôi Lâm Pháp Lôi Nhĩ là thuật sĩ cấp hai có huyết mạch:Khoa Mạc Âm cự xà; sức mạnh: 21. 1; nhanh nhẹn: 14. 4; thể chất: 27. 9; tinh thần: 104. 3; pháp lực: 53(pháp lực do lực lượng tinh thần đồng bộ quyết định); trạng thái: Lượng lớn A-đrê-na-lin tiết ra, độ phù hợp với bệnh tâm tình hóa của thuật sĩ là 98.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right