Chương 509: Truy kích (1)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 2,958 lượt đọc

Chương 509: Truy kích (1)

Nơi này là một mảnh thảo nguyên mọc đầy mục thảo đỏ như máu.

Một ông lão phù thủy tóc trắng xoá, trên mặt mang theo ý cười hiền lành, dẫn theo mấy học đồ đi trên thảo nguyên, trên tay mấy học đồ còn cầm mấy lọ chứa bằng kim loại.

“Chúng ta tồn tại là vì tìm kiếm chân lý! Mà con đường phù thủy chính là một con đường không ngừng truy tìm chân lý, nghiên cứu tất cả vật thể và hiện tượng trên thế giới, từ đó tìm ra quy luật, đồng thời lợi dụng đến lên người chúng ta, đây chính là cội nguồn sức mạnh của phù thủy!”

Lão phù thủy vừa đi, vừa dạy dỗ sau mấy học đồ phía sau.

“Huyết văn thảo có đặc tính thế nào, trước đó ta đã giảng qua cho các trò, nhưng các trò cũng chỉ từng thấy trên sách tranh và hàng mẫu, mà hiện tại, ta dãn các trò tới đây, tơi hoàn cảnh huyết văn thảo sinh trưởng để xem một chút. . .”

“A Nặc! Trò tới xem huyết văn thảo này và các cây khác có gì khác nhau?”

Lão phù thủy quay đầu hỏi một nam học đồ đứng giữa trên mặt mọc đầy tàn nhang.

“Ừm! Nó so với các cây khác thì có vẻ gầy yếu hơn, hoa văn huyết sắc bên ngoài cũng không rõ ràng, đó là do trong quá trình trưởng thành gặp phải thiên địch. . . Cụ thể. . . Cụ thể. . .”

Chàng trai trên A Nặcnày trên mép còn có một vòng lông tơ, hắn đi lên phía trước, tay phải duỗi về phía huyết văn thảo, muốn nhìn cẩn thận hơn một chút.

Xèo!

Trong phút chốc, một bóng đen màu đỏ trong nháy mắt từ huyết văn thảo bắn ra, mạnh mẽ vọt tới khuôn mặt A Nặc!

“A. . .” A Nặclùi về phía sau vài bước, ngã ngồi xuống đất, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

Đùng! Một tia sáng màu đen từ trên tay lão phù thủy bắn ra, đánh cho bóng đen kia rơi trên mặt đất.

Đó là một con bọ cánh cứng màu đỏ, ở trên lưng còn có một điểm lấm tấm màu xám, cái miệng đầy rang sắc bén lộ ra hàn quang, hàm răng lớn bằng một nửa thân thể của nó còn đang không ngừng ma sát.

“Đây là bọ cánh cứng răng cưa! Thiên địch của huyết văn thảo! Thích nhất là gặm cắn rễ cây của huyết văn thảo, nếu như là nhân công nuôi trồng. Nhất định phải chú ý kiểm tra mỗi ngày, ngăn chặn loại sâu bệnh này ảnh hưởng. . .”

“A Nặc! Trò lại không làm phòng hộ cơ bản nhất khi thực địa quan sát, loại sơ ý này, sau này có thể sẽ lấy mạng của trò!”

Lão phù thủy lắc đầu một cái, trực tiếp đi tới xa xa.

A Nặcsắc mặt ửng đỏ sờ đầu một cái, rồi rất nhanh đứng lên đuổi theo.

“Hắc! Tiểu tử! Cậu thật may mắn! Bọ cánh cứng răng cưa dùng răng cưa xoắn ốc công kích chính là năng lực khủng bố khiến cả học đồ cấp 2 cũng không nhất định có thể tiếp được, nếu không có đạo sư ở đây, cậu đã trở thành một thi thể lạnh như băng. . .”

Một nữ học đồ đi qua, trong mũi phát ra tiếng hừ đầy xem thường.

“Hắc hắc. . .” A Nặcsờ sờ đầu, dáng vẻ rất là hàm hậu.

“Đi thôi! Trí tuệ này cũng có thể trở thành học đồ? Quả thực chính là sỉ nhục của chúng ta và sư đích!” Một nam thiếu niên ăn mặc rất nhã nhặn, rõ ràng đã được dạy qua lễ nghi quý tộc, bỏ mặc A Nặcở phía sau.

“Lão sư! Huyết văn thảo có thể tăng cường tố chất thân thể nhất định, có khả năng mê hoặc rất mạnh đối với một số sinh vật năng lượng cao. Vị trí của nó thường thường là nơi một số sinh vật năng lượng cao săn bắn, chúng ta có nên chú ý một hồi?”

Nam học đồ quý tộc kia chạy đến trước mặt lão phù thủy rồi hỏi.

“Suy nghĩ của trò rất đúng, chẳng qua ta đã điều tra nơi này trước khi đến rồi, sinh vật cao cấp nhất ở nơi này cũng chỉ là một con tật phong liên dứu, vừa vặn phù hợp với năng lực cực hạn của các trò!”

Lão phù thủy gật gù, khen ngợi nam học đồ kia.

“Huyết văn thảo tuy rằng có hiệu quả tăng cường thể chất nhất định, nhưng đối với nhân loại chúng ta thì nó ẩn chứa độc tố quá mãnh liệt, nhất định phải trải qua xử lý, sau đó mới có thể luyện chế thành thuốc! Hiện tại, nhiệm vụ của các trò chính là hái đủ số lượng huyết văn thảo để luyện ra một phần tăng cường thể chất tiêu chuẩn, đồng thời hoàn thành qua trình xử lý độc!”

Lão phù thủy bắt đầu bố trí nhiệm vụ.

“Rõ! Đạo sư!” Mấy học đồ lập tức mang theo dụng cụ rồi tách ra. Mơ hồ lấy lão phù thủy làm trung tâm, để ông ta có thể kịp thời cứu viện mỗi người.

“Ừm!” Nhìn thấy cảnh này, lão phù thủy hài lòng gật gù.

Xèo! Một con bọ cánh cứng răng cưa từ trong huyết văn thảo bắn nhanh ra, lướt qua khuôn mặt A Nặcnhư trước, lần thứ hai doạ hắn ngã ngồi trên mặt đất.

“Ha ha! Nhìn thằng ngu này, đạo sư vừa nãy đã làm mẫu, loại huyết văn thảo sinh trưởng không tốt này rất có thể có bọ cánh cứng bên trong, thế mà mày vẫn đi hái!”

Tên học đồ quý tộc kia vừa vặn đi qua, hắn khoát tay, đọc lên mấy âm tiết, một hình cầu ăn mòn bắn ra, tiêu diệt con bọ cánh cứng kia, sau đó hắn không chút lưu tình bắt đầu trào phúng.

“Nhìn đi! Tao cũng đã hái gần đủ nguyên liệu rồi mà mày thậm chí còn chưa lấp kín cả dưới đáy!”

Tên học đồ quý tộc mở ra lọ chứa của chính mình, đắc ý khoe ra cho A Nặc xem.

“Đừng để ý tới hắn! Lợi Duy! Mau tới giúp một chút! Gốc huyết văn thảo quá cứng rồi!” Thiếu nữ lúc kia phát ra bất mãn lại lên tiếng.

“Được rồi! Tốt! Ta lập tức tới ngay!”

Lợi Duy lập tức bỏ lại A Nặc, đi tới phía trước lấy lòng thiếu nữ kia.

Tuy rằng bọn họ vẫn là trẻ con, nhưng thiếu niên ở Nam Hải bờ thành thục khá sớm, một số người đã trải qua chuyện người lớn.

Lão phù thủy nhìn cảnh này, trong đôi mắt toát ra hồi ức: “Đây chính là thanh xuân.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right