Chương 520: Bảo tàng (1)
“Ta? Ta đương nhiên không phải người ở nơi này!” Lôi Lâm cười cợt, lại nhìn ba tên học đồ này.
“Tuy rằng còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi các người, nhưng ta đột nhiên phát hiện chính mình tìm hiểu có lẽ sẽ dễ dàng hơn một chút. . .”
Bị hắn nhìn như thế, ba học đồ kia lập tức run rẩy cả người, giống như bị một cự thú khủng bố gì đó nhìn chằm chằm.
“Đi mau!“Ngải Lâm hét lớn một tiếng, che trước mặt hai nữ học đồ, trong miệng còn lẩm bẩm đọc chú văn.
“Buồn cười! Quá chậm!” Lôi Lâm lắc đầu một cái, ba luồng khí màu đen trong nháy mắt bắn ra, bắn vào trán ba học đồ này.
Ba học đồ lập tức ngất đi, không kịp kêu một tiếng.
Lôi Lâm đi tới trước mặt nam học đồ tên là Ngải Lâm kia, tay phải trực tiếp đặt trên đỉnh đầu của hắn, đôi mắt trong nháy mắt đã biến thành đen tuyền, ngay cả con ngươi đều biến mất.
Lượng lớn hình ảnh và âm thanh giống hình ảnh tư liệu không ngừng chiếu lại trước mắt Lôi Lâm, mà chíp toàn lực vận chuyển, thu thập lấy những tư liệu mà nó cho rằng đáng giá ghi chép.
Đây là một loại phép thuật tương tự như sưu hồn, có thể khiến Lôi Lâm lật xem ký ức của phù thủy cấp thấp.
Chẳng qua loại vu thuật này phi thường vô bổ, cũng chỉ có tác dụng đối với sinh vật có thực lực dưới phù thủy chính thức, đồng thời còn cần mục tiêu không thể phản kháng.
Lúc trước Lôi Lâm đọc được phép thuật này ở thư viện Hoa Viên Bốn Mùa, cũng chỉ thuận tiện để chíp ghi chép lại, không ngờ hiện tại lại có tác dụng.
Tuy rằng với tâm cơ cùng thủ đoạn của hắn, trà trộn vào tiểu đội bộ này để lấy tư liệu cũng là chuyện phi thường đơn giản, nhưng Lôi Lâm chẳng muốn phiền toái như vậy, cũng không muốn tiêu hao nhiều thời giờ như thế.
Đồng thời dù hắn ngụy trang tốt, Nam Hải bờ và thế giới dưới nền đất này khẳng định có rất nhiều điểm khác nhau, không thể dựa vào hành động là có thể lừa đảo được. So với đến lúc đó sẽ gây nên hoài nghi còn không bằng hiện tại động thủ luôn.
“Thu thập ngôn ngữ tư liệu dưới nền đất, đặ tên là ám cực ngữ, đã lưu vào trong kho tài liệu. . .” Chíp thu thập tin tức ngôn ngữ trước, sau đó chỉ cần lại truyền những tin tức đã được hệ thống này vào khu ký ức của đến Lôi Lâm, lại luyện tập thêm mấy lần thì Lôi Lâm sẽ có thể rất nhanh nắm giữ ngôn ngữ thông dụng dưới nền đất này.
Sau đó chính là lượng lớn tư liệu về địa lý và thế lực phân chia ở đây.
Tuy rằng học đồ tên Ngải Lâm này bởi vì tu vi rất thấp, cơ bản chưa từng rời khỏi Ám Cực Đông Vực, nhưng cũng làm cho Lôi Lâm đối với cái này dưới nền đất thế giới nhiều hơn mấy phần hiểu rõ.
Chờ đến khi tất cả tin tức có giá trị đều được ghi chép xong xuôi, trong mắt Lôi Lâm lóe lên vẻ lạnh lùng, bắt đầu mạnh mẽ sửa chữa ký ức Ngải Lâm, xóa đi toàn bộ ký ức ngày hôm nay của hắn, chỉ để lại cảnh một phù thủy cao cấp không rõ khuôn mặt đột nhiên xuất hiện, trợ giúp bọn hắn chế phục con Lục Nha Cự Đồn.
Mấy học đồ cùng kỵ sĩ này, toàn thân từ trên xuống dưới cũng không có gì khiến Lôi Lâm coi trọng, bởi vậy, hắn cũng không muốn giết chóc.
Trong tình huống không liên quan gì tới lợi ích, Lôi Lâm cũng không ngại có lòng tốt một phen.
Dù sao, hắn không phải là kẻ giết người điên cuồng, sẽ không giết người chỉ vì đơn thuần tìm niềm vui.
Chẳng qua, thủ đoạn sửa chữa ký ức này cũng có độ nguy hiểm rất cao. Lôi Lâm lại không thương tiếc gì ký ức vốn có của Ngải Lâm nên mạnh mẽ ra tay, không lưu lại gì di chứng gì thì chính là vận may bạo phát.
Sau đó, Lôi Lâm lại thi triển thủ đoạn này với bốn người còn lại kia.
Tuy rằng thông tin lấy được đều đại khái giống nhau, nhưng tổng hợp lại cũng hoàn thiện không ít.
“Con lục nha cự đồn này coi như bồi thường cho các ngươi!” Lôi Lâm nhìn mấy học đồ ngã xuống đất hôn mê, cười nhạt một tiếng, sơi dây đang trói lục nha cự đồn đột nhiên siết chặ, oành! Máu bắn tung tóe!
Chờ đến khi Lôi Lâm rời một hồi lâu, Ngải Lâm mới lắc lắc đầu tỉnh lại: “A. . . Đầu đau quá. . . Nhưng đây là nơi nào?”
Sau đó từng mảnh ký ức lần nữa tiến vào trong đầu của hắn. Từng cảnh tượng hiện lên ở trước mắt: “Chúng ta gặp phải lục nha cự đồn, Bố Lôi Khắc chạy trốn. May là còn có một vị đại nhân đi ngang qua đã cứu chúng ta. . .”
Ngải Lâm nhìn thi thể lục nha cự đồn phía trước, sau đó hoan hô một tiếng: ” Tài liệu sinh vật lớn như thế, không biết sẽ bán ra được bao nhiêu ma thạch! Mình phát tài rồi! ! !”
. . .
Vù vù!
Từng luồng khí không ngừng xẹt qua bên tai Lôi Lâm, cảnh vật hai bên không ngừng kéo dài, vặn vẹo.
Lôi Lâm vừachạy tới trấn nhỏ Bá Đặc, vừa nhớ lại tin tức lấy được từ chỗ năm người Ngải Lâm.
Nơi này đúng là thế giới dưới lòng đất, đồng thời còn là tầng thứ nhất cách đại lục trên mặt đất gần nhất, nhưng rất đáng tiếc, đây chỉ là một khu vực nhỏ, liên lạc cùng thế giới dưới lòng đất bị cắt đứt toàn bộ.
Ám Cực Vực chính là tên khu vực này.
Mà trong phạm vi Ám Cực Vực này, nếu không phải hắc ám thú cùng hung cực ác tụ tập thì chính là biển dung nham, những nguy hiểm này đã tách Ám Cực Vực ra với ngoại giới, không có thực lực phù thủy cấp bốn thì căn bản không thể đột phá được ngăn cách những địa vực nguy hiểm này.
Con đường duy nhất để liên lạc với bên ngoài đã sớm bị bỏ đi.
Có người nói mấy ngàn năm trước, có hai vị phù thủy cấp bốn đại chiến gần con đường duy nhất kia, dư âm vu thuật của phù thủy cấp bốn khiến vỏ quả đất sụp đổ, đá tảng khủng bố nặng đến mấy trăm triệu tấn hoàn toàn chặn lạ con đường nối từ Ám Cực Vực với bên ngoài.
Cũng chính vì như thế, toàn bộ Ám Cực Vực trong nháy mắt đã biến thành một hòn đảo biệt lập, cũng may Ám Cực Vực vốn mênh mông rộng lớn, dựa theo phỏng đoán của Lôi Lâm thì diện tích nơi nay tương đương bằng một nửa Nam Hải bờ, nhân khẩu cũng chỉ có bốn, năm ngàn vạn, bởi vậy còn có thể tự cấp tự túc duy trì được cuộc sống, tình huống như thế vẫn kéo dài đến hiện tại.