Chương 531: Bước ngoặt (2)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 1,179 lượt đọc

Chương 531: Bước ngoặt (2)

“Ông chủ! Ngài rất xấu! Không! Thực sự là quá xấu xa!” Lúc này Duy Lâm đang đứng sau Lôi Lâm, dưới hai mắt là vành mắt đen, trên mặt cũng gầy gò hơn không ít, lẩm bẩm nói với Lôi Lâm.

“Ha ha. . . Đây không phải ngày thứ nhất cậu biết ta!” Lôi Lâm nhún nhún vai, lập tức đi tới hậu viện.

Hắn rút ra một thanh thập tự kiếm màu đen, thanh kiếm này rất tương tự với Vẫn Lạc mà chíp thiết kế, nhưng không có một chút sóng năng lượng nào tồn tại.

Đây là hàng nhái mà Lôi Lâm căn cứ vào thiết kế để chế tạo ra, cũng chỉ có vẻ ngòa và trọng lượng tương tự, bên trong càng không có một chút phù văn năng lượng nào.

“Hô!” Lôi Lâm nhấc kiếm đâm thẳng, làm ra một động tác kiếm thuật tiêu chuẩn!

Trường kiếm màu đen sắc bén xẹt qua hư không, mang theo tiếng khí bạo chói tai.

Tuy rằng trường kiếm Vẫn Lạc vẫn chưa thể chế tạo ra, nhưng Lôi Lâm đã bắt đầu sớm thích ứng với việc dùng vũ khí.

Đâm thẳng! Bổ xuống! Chém nghiêng!

Thân ảnh Lôi Lâm trên mặt đất đã biến thành mấy cái, nhưng mỗi một tư thế đều có thể dừng lại ở giữa không trung.

Cuối cùng, Lôi Lâm nhảy lên thật cao, “Thập tự trảm!”

Thập tự quang kiếm rất lớn xẹt qua sân bãi một khối nham thạch lớn trong sân!

Oành! Oành! Oành! Oành!

Nham thạch bị thập tự trảm của Lôi Lâm chém tới, lập tức vỡ thành bốn khối ngang nhau.

“Chuyện này. . .” Duy Lâm bị uy lực khủng bố này trực tiếp dọa sợ, hắn bán há hốc mồm, giống một con cóc lớn.

“Mình từng thấy kỵ sĩ trong Nam tước quý phủ ra tay, hắn tuyệt đối không có lực phá hoại khủng bố thế này, lẽ nào Lôi Lâm đại nhân là đại kỵ sĩ trong truyền thuyết?”

Miệng Duy Lâm nửa ngày vẫn không khép lại được, trực tiếp ngây ra ở nơi đó.

“Làm sao? Muốn học sao?” Lôi Lâm cầm lấy một chiếc khăn lông màu trắng xoa xoa tay, nhìn dáng vẻ này của Duy Lâm thì cười hỏi.

“Muốn! . . . Không! Ta! . .. Không ngờ. . .” Đầu óc Duy Lâm ngất ngất ngây ngây, ngay cả nói chuyện cũng dần lộn xộn.

“Thế nào? Rốt cuộc là muốn hay không?” Khóe miệng Lôi Lâm mang theo ý cười.

Duy Lâm tốn nửa ngày mới miễn cưỡng phản ứng lại, vẫn không thể tin tưởng một đĩa bánh như thế lại rơi xuống trên đầu mình —— Hắn thực sự là bị Lôi Lâm hố sợ: “Ông chủ! Nha! Không, đại nhân! Ý tứ của ta là, ta đã mười chín tuổi! Rất lớn tuổi, đồng thời không có trải qua chính thức huấn luyện ngày nào, chỉ có thể nhận được mặt chữ, đào tạo kỵ sĩ không phải càng nhỏ tuổi thì bồi dưỡng càng dễ sao? Nếu như ngài muốn tìm học đồ, ta cảm thấy Long Ba Đốn càng thêm thích hợp hơn. . .”

Mặc dù là nói như vậy, nhưng đối mặt với mê hoặc từ sức mạnh, hô hấp của Duy Lâm đã dần trở lên nặng nề.

“Nếu như nhất đinh phải có một lý do! Vậy thì chỉ có một!” Lôi Lâm chậm rãi nói, mà lỗ tai Duy Lâm không tự chủ được lại vểnh lên.

“Bởi vì ta vui! Lý do này đã đủ chưa!”

Lôi Lâm cườ phi thường hài lòng, thuật sĩ chính là một đám sinh vật tâm huyết dâng trào như thế.

Đồng thời, Lôi Lâm cho là mình vẫn luôn áp chế tâm tình thuật sĩ cũng không phải chuyện tốt, nhất định phải tìm kiếm một con đường để phát tiết đi ra, mà hắn nhìn Duy Lâm này rất hợp mắt, bởi vậy hắn mới làm theo tâm ý của chính mình.

“Được rồi!” Đối mặt với lý do mạnh mẽ này, Duy Lâm chỉ có cách cười khổ.

” Nnếu như Long Ba Đốn biết là lý do này, nhất định sẽ khóc chết!” Trong đáy lòng, Duy Lâm yên lặng nhắc tới.

“Thế nào? Có học hay không?”

“Học! Đương nhiên muốn học!” Duy Lâm một lời đồng ý luôn, những lúc như thế này, cự tuyệt nữa chính là kẻ ngu si! ! !

. . .

“Đùng!” Một cái kiếm gỗ bổ ngang tới, đánh lên trên mặt Duy Lâm.

Chàng trai đáng thương trực tiếp ngã xuống mặt đất, nửa ngày đều không bò lên được.

“Tốc độ bước chân quá chậm, nhất định phải chú ý bước tiến và hô hấp đồng thời! Hiểu không?”

Lôi Lâm mặc trang phục màu đen, đứng phía trước Duy Lâm: “Mau đứng lên!”

“Biết. . . Đã biết rồi, đại nhân!” Duy Lâm hít một hơi lạnh, miễn cưỡng đứng lên, Lôi Lâm khống chế lực đạo rất tốt, vừa có thể làm cho hắn cảm thấy rất đau lại vừa không tổn hại bên trong.

Lúc trước khi đồng ý để Lôi Lâm huấn luyện, Duy Lâm vốn định gọi Lôi Lâm là lão sư, nhưng làm sao Lôi Lâm có khả năng thật sự nhận tên đồ đệ này, tự nhiên không chút do dự mà từ chối.

Sau một canh giờ tu tập kiếm thuật, theo thường lệ là tới phân đoạn hô hấp.

“Đối với kỵ sĩ, bọn họ tu luyện chính là một loại —— sinh mệnh năng lượng, cũng được gọi là sinh mệnh linh!” Lôi Lâm rất có cảm giác dạy không biết mệt.

“Vị trí dưới rốn hai tấc làm trung tâm chính là nơi chúng ta cho rằng có thể sinh ra sinh mệnh linh, mà kỵ sĩ tu luyện, chính là thông qua tần suất hô hấp, điều chỉnh thân thể phân bố bên trong, từ đó sản sinh càng nhiều sinh mệnh linh. . .”

Lôi Lâm bắt đầu truyền thụ phương pháp pháp hô hấp thập tự kiếm mà chính mình đã sắp xếp qua cho Duy Lâm.

Hiện tại tầm mắt của hắn phi thường cao, tri thức lại phong phú dị thường, còn có kinh nghiệm bồi dưỡng dấu ấn kiếm sĩ, chỉ là tiện tay tối ưu hóa thập tự kiếm và phương pháp hô hấp của gia tộc Pháp Lôi Nhĩ lại, đã thu được tăng lên cực lớn.

Dựa theo phỏng đoán của Lôi Lâm, phương pháp hô hấp phiên bản pháp cải tiến này của hắn trong hàng ngũ đại kỵ sĩ mặt tcũng thuộc về cấp bậc hàng đầu.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right