Chương 534: Cứu vớt (1)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 4,513 lượt đọc

Chương 534: Cứu vớt (1)

“Thế à!” Thiếu nữ hơi nhíu lông mày, Duy Lâm nhìn mà thấy không đành lòng.

“Nhờ cậu chuyển lời cho đại sư đã chế tác những vũ khí này rằng tôi phi thường hi vọng có thể gặp mặt ngài ấy, đồng thời, Áo Cổ Tư gia tộc vĩnh viễn mở rộng cửa lớn đối với ngài ấy!” Thiếu nữ rụt rè nói tiếp.

Mà một tên hộ vệ đứng sau lại lập tức đưa một tấm huân chương nho nhỏ có đồ án quý tộc giống trên bả vai hắn cho Duy Lâm.

“Cái này! Cái này! Còn có những mũi tên này, chúng ta đều muốn!”

Thiếu nữ chỉ tay lên tủ trưng bày.

“Được! Tốt!” Duy Lâm lập tức hưng phấn đến mức cả mặt đều đỏ lên, ngay cả huy chương trên tay cũng không kịp cẩn thận nghiên cứu, lập tức đóng gói mấy món vũ khí kia rồi đưa cho hai tên hộ vệ sau lưng thiếu nữ.

“Tổng cộng 1,050 kim tệ! Cảm ơn đã mua hàng!”

Duy Lâm nhìn thiếu nữ gật đầu, quản gia lập tức đưa một túi kim tệ nhỏ cùng một tấm tử kim tạp cho mình, vẻ mặt hắn hầu như muốn dại ra, tay nâng túi tiền còn hơi run.

Động tác này của hắn đều bị thiếu nữ nhìn thấy, trong mắt thiếu nữ quý tộc lóe lên một ý cười bỡn cợt.

“Tôi muốn đi cánh đồng hoang vu Ô Đề! Cậu dẫn đường cho tôi thì thế nào? Một ngày mười viên kim tệ. . .”

“Mười. . . Mười viên kim tệ?” Hô hấp của Duy Lâm lập tức biến thành nặng nề.

Hắn làm công trong cửa hàng cho Lôi Lâm, tiền lương là ba viên kim tệ, mà đây chính là tiền lương làm cho cư dân cả Bá Đặc trấn nhỏ đều không ngừng hâm mộ.

Một ngày mười kim tệ? Duy Lâm nằm mơ cũng chưa dám nghĩ tới!

“Chẳng qua!” Duy Lâm nhìn Lôi Lâm một chút, vẫn cắn răng từ chối yêu cầu này: “Xin lỗi tiểu thư! Mỗi ngày tôi nhất định phải ở trong này. . .”

Tuy rằng Duy Lâm vô cùng muốn kiếm bút tiền lương này, nhưng hắn vẫn phân rõ được hiện tại và tương lai.

Lôi Lâm đang truyền thụ cho hắn là tu luyện kỵ sĩ! ! ! Thứ này ở Ám Cực Vực chỉ có quý tộc mới có truyền thừa hoàn chỉnh, là vật mà hơn một nghìn kim tệ cũng không đổi được!

Nếu vì chút kim tệ hiện nay mà từ bỏ cuộc sống của kỵ sĩ trong tương lai, Duy Lâm cảm giác mình nhất định sẽ khóc chết.

“Thú vị! Thật biết điều! Không nghĩ tới đi ra một chuyến. Còn có thể phát hiện một cửa hàng thú vị như thế!”

Thiếu nữ như một chú chim sơn ca nở nụ cười.

“Tôi tên là Giản Ny, đang ở quán trọ lớn nhất trên trấn, nếu như cậu đổi ý. Bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm tôi. . .”

Chờ đến khi nhóm người thiếu nữ đều rời đi, Duy Lâm mới đặt kim tệ và tử kim tạp lên trên mặt bàn.

” Tử kim tạp giá trị một ngàn kim tệ. Đây là lần thứ nhất tôi nhìn thấy, còn có nhiều kim tệ như vậy, đại nhân! Chúng ta phát tài rồi!” Trong đôi mắt Duy Lâm tràn đầy ngôi sao nhỏ.

“Ừm! Ừm!” Lôi Lâm hờ hững gật gật đầu, thu tử kim tạp vào trong lồng ngực.

“Những kim tệ còn lại này coi như trích phần trăm cho cậu!”

“Ồ! Ông chủ, xin hãy cho tôi ca ngợi ngài! Ngài thực sự là chúa tể công bằng, hóa thân của nhân từ. . .” Duy Lâm lập tức hoan hô lên.

Hắn quăng quăng huy chương trên tay, sau đó lại lập tức hơi nghi hoặc một chút: “Nhìn nhóm người này trông rất quen mắt! Hơn nữa, Áo Cổ Tư gia tộc này, hình như tôi đã nghe qua ở nơi nào rồi. . .”

Sau đó, hắn lập tức kêu lên: “Thấy quỷ rồi! Thái Dương dây leo Áo Cổ Tư! Đó là hầu tước gia tộc trong đô thành đông vực! ! ! Vừa này tôi đã bỏ qua thứ gì rồi vậy. . .”

Chẳng qua, tuy rằng Duy Lâm cảm thán như thế nhưng cũng không đuổi theo.

Dù sao, đối phương cũng không phải muốn thu hắn làm tùy tùng, chỉ là tìm người dẫn đường mà thôi, vì thế mà bỏ qua giáo dục của Lôi Lâm nơi này thì đúng là một việc không sáng suốt.

Nhưng vị con gái của hầu tước này đến đây, rõ ràng đã tăng thêm không ít đề tài câu chuyện cho trấn nhỏ Bá Đặc, mỗi ngày Lôi Lâm đều có thể nghe thấy Duy Lâm lải nhải những tin tức mới nhất về đội nhân mã này.

“Đại nhân! Đại nhân! Có người nói Giản Ny tiểu thư là vì muốn chuẩn bị một món quà sinh nhật phi thường đặc biệt cho mẹ mình nên mới đặc biệt đi tới nơi này. Chuẩn bị tiến vào cánh đồng hoang vu tìm kiếm, thật là một người con gái hiếu thuận!”

“Ha ha. . . Tôi hỏi thăm được, Giản Ny tiểu thư muốn tìm một loại thực vật đặc thù——Búp hoa máu rồng! Có người nói thứ này có thể duy trì dung nhan của phụ nữ mười năm bất lão, trong phòng đấu giá ở đô thành đông vực được bán với giá gần mười vạn kim tệ đây! Sau khi treo giải thưởng, toàn bộ người mạo hiểm hay lính đánh thuê ở trấn nhỏ, thậm chí cư dân, tất cả đều điên cuồng tràn vào cánh đồng hoang vu Ô Đề để tìm kiếm, ước mơ một đêm phất nhanh!”

“Đại nhân! Vừa nãy tôi nhìn thấy, Giản Ny tiểu thư được đội trưởng đội kỵ sĩ của Nam tước dẫn đường, đã tiến vào cánh đồng hoang vu Ô Đề. . .”

. . .

Duy Lâm hưng phấn giống một con chim sẻ, líu ra líu ríu trước mắt Lôi Lâm khiến Lôi Lâm phải liếc mắt nhìn.

“Hôm nay cậu hoàn thành bài tập chưa?”

Hắn chỉ dùng một câu đã khiến Duy Lâm hoàn toàn yên tĩnh lại.

“Vẫn chưa! Nhưng mà rất nhanh!” Sau khi nói xong, Duy Lâm lập tức chạy đến sân huấn luyện như một làn khói, cầm lấy một thanh cự kiếm để luyện tập.

“Mỗi ngày huấn luyện xong mà vẫn còn sức chạy loạn khắp nơi, đúng là rất có tinh thần!” Khóe miệng Lôi Lâm mang theo nụ cười: “Nhiệm vụ hôm nay tăng gấp đôi. . .”

“Ồ! Không!” Nghe Duy Lâm kêu rên, Lôi Lâm đột nhiên cảm thấy tâm tình lại khá hơn nhiều.

“Chẳng qua, búp hoa máu rồng sao?” Lôi Lâm sờ sờ cằm, điều ra liệu dung mà chíp ghi chép về một số di tích thời thượng cổ.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right