Chương 536: Búp hoa máu rồng (1)
“Yên tâm, nói thế nào thì cậu cũng là người tôi thuê đến, sẽ không để cho cậu đi chịu chết uổng như thế. . .”
Lôi Lâm vung vung tay, lời này hoàn toàn không thể khiến Duy Lâm yên tâm.
“Tôi đã thu được tin tức, nhóm Giản Ny kia là bị một đám sói Bạo Viêm vây trong một hẻm núi nhỏ, tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì. . .”
“Đồng thời, tôi còn chuẩn bị cho cậu thứ này!” Lôi Lâm đưa một bao thuốc bột cho Duy Lâm.
Duy Lâm có chút hiểu kỳ nhận lấy rồi ngửi một hơi, lập tức bị sặc, liên tục lè lưỡi: “Đây là vật gì?”
“Thuốc bột kích thích! Có thể che giấu khí tức người sống trên người, để sói Bạo Viêm không phát hiện được các cậu. . .”
Lôi Lâm chỉ thoáng giải thích mà hai mắt Duy Lâm đã hoàn toàn sáng lên, nhìn bao thuốc bột trong tay giống như đang nhìn một đống kim tệ.
“Ngẫm lại xem, chỉ cần cậu rắc những thuốc bột này lên người, đi tới trong hẻm núi là có thể ung dung cứu vớt công chúa đi ra, danh dự, địa vị, tiền tài, còn có mỹ nữ, sẽ đều là của cậu. . .” Trong giọng nói của Lôi Lâm chứa một tia mê hoặc.
“Nhưng mà. . .” Duy Lâm còn đang giãy dụa, nhưng ngữ khí đã không còn kiên định như vậy.
“Không có nhưng gì hết!” Lôi Lâm nghiêm mặt.
“Đó là mệnh lệnh của tôi, đồng thời, vừa nãy Ước Sắt Phu Nam tước đã trao toàn quyền cho tôi, trong quá trình cứu viện Giản Ny này, tôi có thể sai khiến bất kỳ người nào trong trấn nhỏ Bá Đặc!”
Lôi Lâm nhìn Duy Lâm với vẻ không có ý tốt: “Tôi nhớ ra cậu cũng là dân tự do trong trấn nhỏ Bá Đặc chứ? Cậu muốn hiện tại đi luôn hay đợi bị giáng thành nô lệ rồi mới đi?”
Đối mặt với chiêu thức vừa đấm vừa xoa của Lôi Lâm, Duy Lâm cũng chỉ có thể giơ cao hai tay lên đầu hàng: “Được rồi! Tôi đi!”
“Thế mới đúng chứ!” Lôi Lâm hài lòng gật gù.
Thế là xế chiều hôm đó, Duy Lâm dùng vẻ thấy chết không sờn dưới ánh mắt của đông đảo dân trấn vây xem, bước vào trong cánh đồng hoang vu Ô Đề.
Lôi Lâm lại nhàn nhã tựa trên ghế nằm. Híp mắt, cảm thụ ánh sáng từ Thái Dương thạch tản ra, bên cạnh còn bày một bình trà nóng và vài phần điểm tâm.
“Nhàn nhã buổi trưa! Mình thích!”
Lôi Lâm thích ý rót cho mình một chén hồng trà, đưa lên thổi thổi khói trắng trong chén.
” Lúc này sói Bạo Viêm ở cánh đồng hoang vu Ô Đề đã sớm di chuyển rồi chứ? Thế mà vẫn bị đụng vào? Thực sự là càng ngày càng thú vị. . .”
Đối với Duy Lâm, Lôi Lâm là phi thường yên tâm. Không nói thực lực bản thân hắn đã đạt đến cấp bậc chỉ cách đại kỵ sĩ đỉnh cao một bước nhỏ, chính là dựa vào thuốc bột Lôi Lâm cho của hắn, cũng đủ cho Duy Lâm hoàn hảo không chút tổn hại trở về, đồng thời cứu được đám Giản Ny.
“Chỉ là, e rằng đây chỉ là bắt đầu!”
Lôi Lâm có linh cảm, chung quanh Giản Ny này chính là giới quý tộc tranh quyền đoạt lợi đã hình thành một vòng xoáy phiền phức, không ngừng cuốn người chung quanh vào.
Chẳng qua trình độ phiền phức như thế này đối với hắn cũng chỉ là chuyện mấy đứa cháu đi thăm ông nội, nếu không phải đúng lúc hắn nhàn rỗi, cũng muốn tìm một thân phận để quang minh chính đại tham gia vào đô thành đông vực, hắn mới chẳng muốn chơi cùng đám người này.
Tình huống giống Lôi Lâm dự liệu.
Hai ngày sau, Duy Lâm hấp tấp xông vào, trên mặt còn mang theo ý cười hưng phấn.
“Đại nhân! Đại nhân! Tôi làm được, ta thành công cứu được nhóm người Giản Ny tiểu thư! Ha ha. . . Tôi thành anh hùng rồi!”
“Nếu là có thuốc bột mà tôi luyện chế mở đường rồi mà cậu vẫn bị vây ở nơi đó, vậy thì cậu chính là kẻ ngu si!” Lôi Lâm trợn tròn mắt, lập tức nhìn về phía cửa: “Còn có khách sao?”
Sau đó, đám Giản Ny và quản gia vô cùng chật vật đi vào, nhưng hai tên hộ vệ đã chỉ còn lại rồi một người. Tay phải còn mang theo băng vải.
Có thể thấy đám người kia ở trong cánh đồng hoang vu Ô Đề đã rất chật vật, nhưng sau khi trở về lại không ngay lập tức lẩy rửa thân thể nghỉ ngơi mà lại trực tiếp đến nơi này.
Trên người Giản Ny tuy rằng còn có chút tro bụi, nhưng trên mặt cũng rất sạch sẽ, cầm váy thi lễ với Lôi Lâm: “Tôi nghe Duy Lâm nói, lần này hắn có thể cứu tôi đi ra là nhờ vào tiên sinh, thế nên Giản Ny đến đây biểu thị lòng biết ơn! Thuốc bột của tiên sinh thật đúng là thần kỳ, ngay cả Kiệt Mạc Tư đều không nhận ra thành phần. . .”
“Không có gì. Chỉ là trước đây mạo hiểm nên tích lũy ra thôi!” Lôi Lâm phất tay.
Đối với ý đồ đến của vị thiếu nữ quý tộc này, hắn hiểu rõ trong lòng, cảm tạ cứu giúp là một mặt, quan trọng nhất có lẽ là muốn mời hắn xuống núi, thu được máu rồng búp hoa.
Nghĩ tới đây, Lôi Lâm lại liếc mắt nhìn Duy Lâm kia.
Dưới ánh mắt của Lôi Lâm, tiểu tử kia áy náy mà cúi thấp đầu.
Thanh niên chưa va chạm nhiều này bị mấy người Giản Ny nói mấy câu lừa gạt đã bán đi Lôi Lâm, tiết lộ thân phận trước đây của Lôi Lâm là một người mạo hiểm mạnh mẽ ra ngoài.
“Tiên sinh. . .” Nụ cười trên mặt Giản Ny có chút miễn cưỡng, lập tức khẽ cắn răng, trực tiếp quỳ trên mặt đất trên: “Tiên sinh! Trên thực tế, tôi tới nơi này tìm kiếm máu rồng búp hoa, cũng không phải vì mẹ của tôi, mà là vì cha của tôi, ông ấy. . .”
Sau đó, thiếu nữ bắt đầu kể ra một câu chuyện quý tộc tranh quyền đoạt lợi không ngoài dự liệu.
Ý tứ cơ bản chính là hai người chú của cô ta mơ ước vị trí hầu tước của cha cô ta nên đã dùng một loại độc tố kỳ dị ám hại hầu tước đại nhân, mà vì muốn cứu cha nên thiếu nữ này không thể không mang theo quản gia cùng thị vệ đi ra ngoài tìm thuốc chữa trị.