Chương 539: Lần theo

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 4,755 lượt đọc

Chương 539: Lần theo

Dưới ánh sáng chập chờn của cây đuốc là một vùng bị tàn phá phi thường ngổn ngang, cũng có cả vết máu và thịt vụn.

Có thể thấy rằng trước khi con Sừng Dê Địa Hành Long ăn uống còn đùa chơi đồ ăn nho nhỏ của nó một lúc.

Nhìn tình cảnh này, sắc mặt đám người mạo hiểm vây xem đều có chút khó coi.

Mà trên sân bãi mặt ngoài, dòng máu đỏ thắm kéo dài ra một cái thật dài dấu vết, chỉ về một cái hướng khác.

“Đuổi theo!”

Giản Ny ra lệnh một tiếng, cả đội ngũ lập tức giơ cao cây đuốc đuổi theo.

Ám Cực Vực ở dưới mặt đất, quanh năm bị bóng tối bao trùm, nhưng nhân loại sinh tồn vẫn khôn tiến hóa ra thị giác nhìn trong bóng tối, bởi vậy thám hiểm ở Ám Cực Vực, cây đuốc và các công cụ chiếu sáng cũng là một trong các loại đồ vật cần chuẩn bị.

“Vết chân trên đất càng ngày càng dày đặc!”

Một tay Duy Lâm giơ cao cây đuốc, tay còn lại nắm chặt kiếm thép chỉ chỉ, ngay cả khớp xương đều bởi vì dùng sức quá mức mà trắng bệch ra.

Trong không khí cũng bắt đầu tràn ngập mùi tanh hôi, phi thường gay mũi, khiến Duy Lâm liên tưởng đến đoạn thời gian làm việc ở chuồng ngựa khi còn bé.

Ngay sau đó, đám người giơ cao cây đuốc, phía trước lập tức xuất hiện một ngọn núi hắc thạch nhỏ, ở dưới chân núi lại có một lỗ thủng lớn bị đào ra, lấn sâu vào trong lòng núi, giống như muốn đào rỗng cả lòng núi.

“Không thể chiến đấu trong sào huyệt của nó, nhất định phải dụ nó ra!”

Giản Ny chỉ liếc mắt nhìn đã quyết định.

Trong tình cảnh tối tăm thiếu thốn ánh sáng này, nếu như chiến đấu trong sào huyệt nhỏ hẹp kia, ắt sẽ lan đến gần búp hoa máu rồng, nếu như không cẩn thận khiến búp hoa bị hỏng thì dù đám Giản Ny có giết được con sừng dê địa hành long này cũng sẽ không có bất kỳ tác dụng gì.

“Không sao, sừng dê địa hành long có trí tuệ rất thấp, rất mẫn cảm với mùi máu tanh. Chúng ta có thể lợi dụng điểm ấy để bố trí bẫy. . .”

Vào lúc này, Kiệt Mạc Tư đứng dậy, dưới sự chỉ huy của hắn, đông đảo người mạo hiểm bố trí một cái bẫy đơn giản trước sơn động.

Bởi vì tài liệu có hạn, lại không thể kinh động tới địa hành long bên trong. Bởi vậy Kiệt Mạc Tư lựa chọn một cái bẫy đơn giản nhất—— độc! ! !

Một con trông giống sơn dương màu đen bị Kiệt Mạc Tư rót cho cả một bình nước thuốc màu đỏ, sau đó bị treo ngang trước cửa sơn động, bốn chân của nó đều bị trói, ở động mạch còn bị cắt ra một vết thương thật lớn, máu tươi không ngừng chảy ra, rất nhanh đã nhỏ thành dòng trên mặt đất.

Đám người mạo hiểm đứng gần đó đã sớm tắt đuốc đi, lẳng lặng chờ đợi ở một bên, vào lúc này ngay cả hô hấp cũng không dám quá dùng sức.

Hai tay Duy Lâm cầm kiếm, nhìn Giản Ny đứng bên với vẻ căng thẳng, còn có Kiệt Mạc Tư nghiêm túc, trên mặt lộ ra vẻ kiên nghị.

Oành oành! Oành oành!

Mười mấy phút sau, nhưng đối với đám người ở đây lại giống như đã trôi qua mấy thế kỷ vậy, rốt cục, đến khi có người mạo hiểm đã sắp bắt đầu thiếu kiên nhẫn thì tiếng bước chân nặng nề và mặt đất nhẹ nhàng rung động truyền tới.

“Nó đến rồi! Chuẩn bị!”

Đám người mạo hiểm mai phục bên ngoài vội cúi đầu, lấy vũ khí và cung tên ra, nhắm thẳng vào cửa sơn động.

“Vù vù. . .”

Tiếng thở nặng nề không ngừng vang vọng, kèm theo đó còn là mùi tanh ngạt thở! Mà con sơn dương bị làm mồi nhử kia lại càng kêu lên thảm thiết đau đớn.

“Cọt kẹt! Cọt kẹt!”

Sau tiếng nhai nuốt, tiếng kêu thảm thiết của con sơn dương kia đã im bặt đi.

“Đây chính là sừng dê địa hành long sao?” Bởi đã là kỵ sĩ nên thị lực của Duy Lâm đúng là rất tốt, dựa vào ánh sáng yếu ớt có thể miễn cưỡng nhìn rõ ràng thân hình con quái vật này.

Con quái vật kia thể dài tầm mười lăm, mười sáu mét, bốn cái chân thô to chống đỡ thân thể dài rộng, móng vuốt sắc bén vẽ ra trên đất từng vết hắn.

Mà trên đôi mắt màu vàng của nó còn có hai sừng nhọn cong cong màu đen, giống sừng của ác ma.

Cái miệng của nó không ngừng há ra đóng lại, hàm răng sắc bén không ngừng cắn xé, khiến con sơn dương kia từ từ biến thành mảnh vỡ. Máu thịt tung toé.

“Nghe khẩu lệnh của ta! Động thủ! ! !”

Kiệt Mạc Tư vung tay một cái! Một hòn đá to bằng nắm tay bị hắn ném tới bên cạnh địa hành long.

Ầm! ! !

Lập tức, từ trên tảng đá kia tỏa ra ánh sáng và nhiệt lượng, giống một mặt trời nhỏ rơi xuống đất vậy.

Ánh sáng trong nháy mắt xua tan bóng đêm trên vùng đất này.

“Hống. . . Hống. . .”

Bị ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, người mạo hiểm ở đây đều nhắm chặt hai mắt lại, nước mắt suýt nữa đã chảy xuống.

Mà sừng dê địa hành long vẫn quen thuộc sinh tồn trong bóng tối lại càng phẫn nộ rít gào.

“Nhanh! Trong khoảng thời gian này nó sẽ bị mù tạm thời, mau ra tay!”

Kiệt Mạc Tư phi thường rõ ràng, loại sinh vật vốn quen sinh sống trong bóng tối này đột nhiên tiếp xúc với ánh mặt trời, nhất định sẽ bởi vì không thích ứng mà xuất hiện hiện tượng mù tạm thời, mà đây chính là cơ hội động thủ tốt nhất của bọn họ!

Đồng thời, bởi tác dụng từ Thái Dương thạch, khiến khu vực này đều sáng chói, càng thích hợp để đám người kia phát huy!

“Vì sáng tạo ra cơ hội này mà dùng tới cả Thái Dương thạch có thể đủ cho Bá Đặc trấn nhỏ sử dụng một năm! Thực là lãng phí!”

Những người mạo hiểm có cùng suy nghĩ như Duy Lâm khẳng định cũng không ít, nhưng ý nghĩ này chỉ là thoáng xuất hiện trong đầu bọn hắn, sau đó bọn hắn lập tức gào thét, vung binh khí trong tay, vọt tới quái vật khổng lồ ở kia.

Dưới ánh sáng chiếu rọi, thậm chí Duy Lâm còn nhìn rõ cả ngay cả vảy màu nâu trên lưng sừng dê địa hành long và hoa văn trên bắp thịt của nó.

Phì!

Công kích trước tiên là một đám lính đánh thuê cầm cung tên, bọn hắn rõ ràng là một đoàn đội, mặc trang phục thống nhất, trên mũi tên tinh cương toả ra hàn mang lạnh lẽo.

Mũi tên sắc bén mang theo động năng to lớn trực tiếp đâm vào lưng sừng dê địa hành long.

“Răng rắc!” Địa hành long rít gào không ngừng, phần lớn mũi tên đều bị nó trực tiếp đánh bay, nhưng vẫn có một phần cắm trên lưng của nó.

“Giết!” Lúc này đám người mạo hiểm phía sau cũng giết đến phía trước.

“Hống hống. . .” Sừng dê địa hành long gầm lên, đột nhiên xoay người lại! Quẫy đuôi! ! !

Giống một chiếc roi thép lớn quét ngang, đám lính đánh thuê xông về phía trước đều bay ngược ra ngoài, có mấy người trực tiếp bị đuôi lớn xẹt qua, máu nhuốm đỏ trường không.

” Thính giác và khứu giác thực nhạy cảm!” Duy Lâm thoáng than thở, con mắt của sừng dê địa hành long rất nhỏ, hầu như đã hoàn toàn thoái hóa, lúc này lại bị cường quang kích thích, căn bản không nhìn thấy thứ gì, mà sinh vật sinh sống trong bóng tối tự nhiên có bản lĩnh đặc biệt phân biệt.

Duy Lâm đạp mạnh chân, né tránh cái đuôi bắn phá, sau đó lập tức giơ lên đại kiếm, trên người bốc lên một vòng ánh sáng.

“Thập tự trảm! ! !” Hắn lập tức dùng tới sát chiêu bí truyền thập tự kiếm mà Lôi Lâm dạy!

Ánh sáng to lớn tạo thành chữ thập, bắn tới sừng dê địa hành long còn đang không ngừng rít gào.

Một luồng gió mạnh và cảm giác căng thẳng lớn nhất thời khiến địa hành long chú ý, nó giơ chân trước bên phải lên, ra sức vồ một cái tới chỗ Duy Lâm!

Móng vuốt lớn màu đen cùng ánh sáng hình chữ thập va vao nhau, trong không khí phát ra tiếng vỡ như thủy tinh rạn nứt.

“Hống hống. . .” Địa hành long không ngừng rít gào, sau khi móng vuốt màu đen to lớn cào nát thập tự trảm, lại đánh thẳng đến Duy Lâm.

“Sức mạnh thật lớn, tốc độ thật nhanh!” Duy Lâm liên tục thán phục, giơ cự kiếm chặn ở trước mặt mình.

Coong! ! !

Cự trảo và kiếm thép lại va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang động cực lớn, Duy Lâm chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh khổng lồ từ trên chuôi kiếm truyền tới, trường kiếm hầu như cũng bị đánh bay ra ngoài.

“A! ! !” Hắn cắn chặt răng, gắt gao cầm lấy trường kiếm, thân thể dựa vào sức mạnh từ địa hành long mà không ngừng rút lui.

“Hống! ! !” Địa hành long rõ ràng rất phẫn nộ, nó lần thứ hai vung vẩy đuôi lớn, đánh đứt hai tên lính đánh thuê xông lên!

Hai tên lính đánh thuê nàygào thét, nửa đoạn thân thể vẫn còn giãy dụa ngọ nguậy ở trên mặt đất, cảnh tượng máu tanh này rất nhanh đã khiến đám lính đánh thuê cùng người mạo hiểm còn lại kinh sợ, bọn hắn lùi về sau, cũng không dám lên trước nửa bước nữa.

“Làm sao bây giờ? Kiệt Mạc Tư, con sừng dê địa hành long kia sắp lui về trong động rồi, nhất định phải nghĩ cách!”

“Nhanh rồi! Cũng sắp!” Mà lúc này Kiệt Mạc Tư lại nhìn chằm chằm vào sừng dê địa hành long, trong miệng còn đang không lẩm bẩm.

“Hống!”

Vừa lúc đó, trên người sừng dê địa hành long đã lui về hơn nửa đột nhiên xuất hiện dị biến! Từng bị thịt bất quy tắc nổi lên, lại không ngừng vỡ ra, làm dịch vàng chảy đầy đất.

“Ô ô. . .” Tiếng rít gào của địa hành long dần chìm xuống, đã biến thành tiếng kêu thảm.

“Đây là dung dịch vi khuẩn năng lượng cao mà ta chuyên môn luyện cho sừng dê địa hành long Có thể hạ thấp độ phòng ngự trên da của nó!”

Kiệt Mạc Tư giải thích cho Giản Ny, sau đó lại nhanh chóng ngâm xướng mấy âm phù.

Một luồng gợn sóng hạt năng lượng căn bản mạnh mẽ không ngừng từ trên thân thể này vị quản gia này tản ra.

“Đây là. . . Thần bí giả! ! ! Hóa ra Kiệt Mạc Tư đại nhân là một vị phù thủy cao quý!” Đám người mạo hiểm chung quanh đều hét lên kinh ngạc.

Thế giới trong lòng đất này, sự tồn tại của phù thủy đều công khai để người thường biết, đồng thời cũng được sùng bái rất nhiều.

“Mạc Tư ăn mòn bóng!” Theo tiếng ngâm xướng kết thúc, Kiệt Mạc Tư vung tay phải lên.

Một hình cầu lớn màu xanh lam xẹt qua trong không khí một tia sáng, chuẩn xác rơi xuống phần lưng của con sừng dê địa hành long kia.

Hình cầu màu xanh lam tan ra, biến thành lượng lớn chất lỏng màu xanh lam, kết hợp với dịch màu vàng kia, lập tức tỏa ra nhiệt lượng to lớn, đồng thời không ngừng ăn mòn.

“Hống hống! ! ! !” Tiếng kêu thảm thiết của địa hành long lập tức tăng cao mấy lần, khói trắng và từng tảng thịt từ trên lưng nó rớt xuống.

“Còn chờ gì nữa? Hiện tại phòng ngự của nó đang yếu nhất!”

Kiệt Mạc Tư đứng chắp tay, rất có phong độ cao nhân, mà đám người mạo hiểm như vừa tình giấc chiêm bao, lập tức lần thứ hai xông lên trên.

Lần này, bởi vì có Kiệt Mạc Tư kiềm chế, tốc độ của địa hành long giảm xuống rất nhiều, đồng thời, da dẻ và vảy giáp phòng ngự của nó cũng đã tổn thất hơn nửa, bọn lính đánh thuê dễ dàng có thể dùng vũ khí của mình đánh ra trên thân thể của nó một lỗ hổng lớn.

Lập tức, tình cảnh đã nghịch chuyển.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right