Chương 581: Băng Bích Hạt hoàng (1)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 579 lượt đọc

Chương 581: Băng Bích Hạt hoàng (1)

Bởi Lôi Lâm không ngừng phân tán tập kích, đã khiến Băng Bích Hạt tộc bị giảm mạnh quân số.

Đồng thời, Băng Bích Hạt hoàng cũng rời khỏi sào huyệt an toàn, lựa chọn di chuyển.

Trong quá trình vận động này, chính là cơ hội xuất thủ của Lôi Lâm!

Khi Lôi Lâm thoáng suy nghĩ, một cơn lốc kịch liệt màu đen đột nhiên bao phủ cả băng nguyên.

Cơn lốc màu đen quét ngang, ngay cả tầng băng đã đông cứng ngàn vạn năm đều trực tiếp nứt ra, hóa thành bột phấn màu trắng tung bay.

Cơn lốc mơ hồ hình thành long quyển, vọt tới đàn Băng Bích Hạt đang di chuyển kia.

“Chít chít! ! !”

Đàn Băng Bích Hạt phát ra tiếng kêu sắc bén.

Mà nương theo âm thanh này, tất cả Băng Bích Hạt lập tức tụ lại cùng một chỗ, từ trong miệng phụt ra lượng lớn cực âm hàn khí, xây dựng lên một bức tường băng dày đặc ở trước người.

Dường như chúng còn không hài lòng với trình độ kiên cố của tường băng, những con băng bích hạt kia còn chưa dừng lại, mà liên tục há miệng phun ra hàn khí, mãi đến khi tường băng dày hơn hai mét, chúng mới dần ngừng lại.

Răng rắc! Răng rắc!

Cơn lốc màu đen đập tới trên tường băng, lập tức phát ra tiếng ma sát chói tai như đang dùng móng tay cào lên pha lê, từng vụn băng không ngừng từ bức tường rơi xuống.

Đám Băng Bích Hạt ở phía sau thấy cảnh này, lập tức tiếp tục phun ra hàn khí, bổ sung vào chỗ bị cơn lốc đột phá.

Những con Băng Bích Hạt còn lại này liên hợp lại cùng nhau, tương đương với mấy chục phù thủy chính thức hợp lực, trình độ như thế này, ngay cả Phù thủy cấp một đỉnh cao cũng nhất định phải tránh lui!

Nhưng Lôi Lâm cũng không phải cấp một đỉnh cao bình thường! ! ! Tuy rằng hiện tại tổng sản lượng lực lượng tinh thần của hắn chỉ có trình độ phù thủy cấp một đỉnh cao, nhưng lực lượng tinh thần của hắn đã trải qua việc thăng cấp lên thuật sĩ cấp hai, có uy năng thực chất hóa!

“Hừ!”

Lúc này chỉ nghe thấy trong cơn lốc màu đen vang lên một tiếng hừ lạnh.

Lập tức, lượng lớn lực lượng tinh màu bạc phân tán ra. Trải rộng đến mặt ngoài cơn lốc màu đen, mang theo từng vết nứt màu bạc.

Từ xa nhìn lại giống như trên cơn lốc màu đen khảm nạm một tầng da màu bạc.

Ầm ầm! ! Ầm ầm! !

Bị cơn lốc công kích, tường bang dày cũng không thể tiếp tục ngăn cản, bị từng luồng gió lưu lại vết cắt sâu. Những vết rách này càng lúc càng lớn, cuối cùng rốt cục hoàn toàn tản ra.

Răng rắc!

Ầm! Tường băng to lớn ầm ầm đổ xuống đất, cơn lốc màu đen trong nháy mắt bao phủ toàn bộ đàn Băng Bích Hạt.

“Chít chít!” Đám Băng Bích Hạt gào thét, vầng sáng màu bích lục trên người không ngừng lấp loé, đối kháng lại công kích từ cơn lốc.

Tuy rằng công kích từ cơn lốc rất mạnh, nhưng những con Băng Bích Hạt này đa số đều đã thành niên, dùng phú băng giáp và hàn khí phòng ngự, cũng có thể giằng co nhất thời.

Cơn lốc màu đen tới cũng nhanh, đi cũng nhanh!

Chỉ mười mấy giây qua đi, cơn lốc đã đảo qua vị trí đàn bọ cạp, biến mất ở phần cuối băng nguyên, mơ hồ còn truyền đến một tiếng kêu to sắc bén.

Mà sau khi nghe được tiếng kêu to này, tất cả Băng Bích Hạt đều hoảng loạn, lập tức giống phát điên đuổi theo cơn lốc.

Đáng tiếc tốc độ của bọn chúng thực sự rất chậm, chỉ có thể trơ mắt nhìn cơn lốc càng ngày càng xa, cuối cùng hoàn toàn biến mất ở chân trời.

Lôi Lâm điều khiển cơn lốc, bên trong bọc lấy một bóng dáng màu xanh không ngừng chạy như bay, mãi đến khi xác nhận đám Băng Bích Hạt phía sau đã không đuổi kịp thì mới khống chế cơn lốc tản ra, lộ ra bóng dáng màu xanh ở bên trong.

Chỉ thấy sau khi cơn lốc màu đen tản ra, ở chính giữa lưu lại một con Băng Bích Hạt màu xanh lục, con Băng Bích Hạt này có thân thể thon dài, có vẻ phi thường nhu hòa nhẵn nhụi, ngay cả kích thước cũng nhỏ hơn Băng Bích Hạt bình thường một vòng.

Nhưng trên người nó tản ra uy nghiêm không giống với các con Băng Bích Hạt khác, đồng thời, ở phần lưng con Băng Bích Hạt này, Lôi Lâm nhìn thấy hoa văn phù hiệu đã hoàn chỉnh mà trước đó hắn từng thấy trên người Băng Bích Hạt tinh anh, hình thành đồ án một gương mặt phụ nữ nữ nhân.

Lúc này, con Băng Bích Hạt hoàng này bày ra trạng thái tiến công. Giơ lên hai càng nhằm tới Lôi Lâm.

“Không cần giãy giụa nữa, mày hẳn phải biết sự chênh lệch giữa chúng ta!”

Trong đôi mắt Lôi Lâm lóe qua màu bạc lực lượng tinh thần lóe qua. Trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

Dựa vào thực lực bây giờ của hắn, muốn cứng đối cứng giải quyết đàn Băng Bích Hạt đã hao binh tổn tướng cũng phải tiêu hao lượng lớn lực lượng tinh thần cùng pháp lực, dù sao đối phương có thể coi như một đoàn phù thủy liên hợp, thậm chí còn có một Phù thủy cấp một đỉnh cao làm thống soái! Trước khi chưa khôi phục thực lực cấp hai, cho dù là Lôi Lâm cũng phải kiêng kỵ mt thoáng.

Mà hiện tại, hắn chỉ cần đối phó với Băng Bích Hạt hoàng thôi.

“Chít chít! ! !”

Đối mặt với lời nói của Lôi Lâm, tiếng kêu to của Băng Bích Hạt hoàng đối diện tăng cao lên mấy âm, càng thêm chói tai.

Một vầng sang lớn màu xanh lục từ giáp xác ngoài thân thể nó tản ra, ngưng tụ thành một tầng băng giáp dày đặc, bao trùm lên trên người nó.

Sau khi tròng lên tầng băng giáp này, kích thước Băng Bích Hạt hoàng tăng vọt, đã vượt xa Băng Bích Hạt tinh anh, hầu như lớn bằng ba con Băng Bích Hạt phổ thông.

“Xèo!” Băng Bích Hạt hoàng để lại một chuỗi tàn ảnh trên đất trống, hóa thành một tia sáng màu bích lục, bắn nhanh tới Lôi Lâm.

“Ai! Cuối cùng lại muốn dùng võ lực để giải quyết vấn đề!”

Lôi Lâm nhanh chóng lui về phía sau, mà ngay khi hắn lui lại, trên mặt đất đột nhiên nổ vang, đá vụn tung toé, xuất hiện một hố to.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right