Chương 21:
So với đám người Cực Nguyệt tông kia, nó lại hận Khương Thành nhất vì đã làm gián đoạn chuyện tốt của nó.
“Đù má, này là cắn trả đó hả?”
Đối diện với một đòn này, Thành ca hoàn toàn không có cách nào để ngăn cản, cũng không kịp tránh né.
Chỉ hy vọng là quy tắc hệ thống là thật, trợ thủ mà bản thân đã triệu hoán đến không thể làm tổn thương bản thân.
Bùm!
Thời điểm Tam Nhãn Hổ sắp chạm vào Khương Thành, giống như bị sét đánh.
“Meo…”
Thân thể nhỏ nhắn bay ngược ra ngoài, không biết là bay mấy trăm dặm, va đổ không biết bao nhiêu đỉnh núi.
Cơn đau dữ dội ấp đến, da tróc thịt bong.
Đôi móng vuốt sắc nhọn cũng có dấu hiệu sắp tan ra.
Lần này, nó suýt nữa thì dọa đến mức mất hồn mất vía.
“Chết tiệt, cứ trở về đã rồi tính.”
“Ngươi cứ đợi đấy cho ta!”
Ném lại hai câu nói tàn nhẫn để tượng trưng, nó cũng không trở về Cực Nguyệt tông nữa mà trực tiếp hóa thành vệt sáng vàng bay thẳng về đỉnh mây phía xa xa.”
Biến mất trong nháy mắt.
“Anh bạn cứ đi như vậy luôn à?”
“Không ngồi xuống uống trà nói chút chuyện phiếm sao?”
“Ta còn chưa cảm ơn ngươi đâu!”
Đương nhiên cảm ơn là giả rồi.
Nhưng mà mặc dù Tam Nhãn Hổ vừa mới lộ ra bản tính hung ác, thậm chí còn ra tay với mình, cơ mà Khương Thành vẫn rất muốn giữ nó lại.
Dù sao nó cũng không khiến bản thân ta bị thương được.
Trò chuyện nhiều chút rồi lừa gạt, không chừng lại có thể lừa được được một thú cưỡi mạnh mẽ nữa đó?
Nói cách khác, hẳn là con yêu thú này có thể biến to ra nhỉ?
Vậy thì bắt mắt biết bao!
Đáng tiếc là Tam Nhãn Hổ khuyết thiếu tinh thần kiên nhẫn thử nghiệm, không giết được Khương Thành thì nó lười làm đi làm lại luôn, trực tiếp chuồn về mất.
Hy vọng sau này còn có cơ hộ triệu hồi nó đến tiếp.
Thành ca gạt bỏ những suy nghĩ này ra khỏi đầu, nhìn về phía quần điện Cực Nguyệt tông không một bóng người.
Khóe miệng không tự chủ được kéo đến tận mang tai.
Ít nhất trong hai canh giờ này, mọi thứ ở đây là do hắn tùy ý cầm tùy ý nhặt.
Cả một Cực Nguyệt tông, dù chỉ là một tông môn trung đẳng thôi nhưng mấy thứ góp nhặt cũng cực kỳ phong phú!
Dù sao tông môn này cũng đã nuôi hàng vạn môn nhân.
Hơn nữa trước đây còn đến Phi Tiên môn cướp đoạn một trận, mấy thứ đồ cướp được vẫn chưa được cống lên Xích Nhật tông, vẫn còn đang ở trong nhà kho đây.
Lần này toàn bộ đều hời cho hắn.
Nhìn đống linh thạch trải dài như núi, còn có những hàng linh dược ngút tầm mắt, những bó linh phù đếm không hết, linh linh kiến giáp như rừng rậm, số điển tịch đếm không nổi…
Khương Thành gặp khó khăn rồi.
Chỉ có thể mở “nhìn rõ mọi vật” ra để tìm ra tất cả nhẫn trữ vật nằm rải rác ở mọi ngóc ngách trong trận chiến vừa rồi.
Nếu không thì, nhẫn trữ vật của bản thân hắn hoàn toàn không thể chứa nổi.
Mà ở trong mấy nhẫn trữ vật đó, hắn lại phát hiện ra một lượng lớn mấy đồ tốt.
Dù sao kẻ có được nhẫn trữ vật, không phải là trưởng lão thì cũng là đệ tử chân truyền.
Đặc biệt là trong nhẫn trữ vật của Tề Cao Hồng lại phát hiện ra được một thanh linh kiếm lục giai!
Ngoài cái đó ra thì còn có nguyên bộ Hồ Nguyệt Ngự Kiếm Thuật.
Thật ra Khương Thành không coi trọng bộ kiếm pháp đó lắm, nhưng mà trước mắt thứ mà hắn phục chế cũng là cái này, nên là vẫn phải luyện thôi.
Phát tài rồi!
Bận rộn hơn một canh giờ, sau khi nhét đầy bảy mươi cái nhẫn trữ vật xong, về cơ bản là hắn đã đào rỗng cả Cực Nguyệt tông rồi.
Lúc này, hắn mới đến sơn cốc phía sau đại điện.
Lúc vừa mới mở “nhìn rõ mọi vật”, ở đây xuất hiện một một dấu chấm than màu xanh biếc, hiển nhiên là có bảo bối.
Xích lại gần xem mới biết, hóa ra dưới đây là linh mạch của Cực Nguyệt tông.
‘Linh mạch nhị phẩm, không thể dịch chuyển. Có thể tăng nồng độ linh khí trong phạm vi ngàn dặm, cũng có thể tự nhiên sản sinh ra linh thạch từ trung phẩm trở xuống…’
Qua loa xem xét, linh mạch này kéo dài hàng trăm dặm.
Khương Thành lại chẳng ngạc nhiên gì hết, hầu hết tông môn đều lựa chọn xây dựng ở ngay gần linh mạch
Xong rồi dựa vào trận pháp để bổn địa tông môn trở thành thánh địa tu luyện.
Đương nhiên rồi, điều này còn phải phụ thuộc vào phẩm giai của linh mạch.
Nhất phẩm là thấp nhất, nhị phẩm đã được coi như là không tệ rồi.
Mấy tông môn như Đoan Mộc thế gia và Xích Nhật tông, ít nhất linh mạch phải là tam phẩm trở lên.
“Không thể di chuyển, vậy thì có tác dụng gì chứ?”
“Cũng chẳng đem đi được.”
Khương Thành bĩu môi, có chút tiếc nuối.
Không nghĩ mà xem, nếu như linh mạch có thể di chuyển thì Đoan Mộc thế gia và Xích Nhật tông đã chuyển mấy lịch mạch của mười mấy tông môn trung đẳng bên dưới đi hết rồi.
Cho dù không được như linh mạch tam phẩm, thì vẫn có thể tăng nồng độ linh khí đúng không.
Nhưng mà ngay lập tức, hắn phát hiện ra một vài nơi trên bề mặt linh mạch có mấy chữ nhỏ - Có đổi không?
Haizzz, này mà cũng có thể đổi thành điểm tích phân được luôn?
Dù sao cũng không mang đi được, hắn không hề do dự lựa chọn đổi.
Trong nháy mắt, linh mạch phía dưới biến mất.
Toàn bộ linh khí quanh bổn địa Cực Nguyệt tông đột nhiên giảm mất hai lần, không khác gì mấy với thế giới bên ngoài nữa rồi.
“Ting, đổi một linh mạch nhị phẩm, thu được 2000 điểm tích phân.”
Được đó!
Khương Thành rất hài lòng.
Quyết đoán ẩn mở rút thưởng.
“Ting, trừ 1000 điểm tích phân!”
“Ký chủ rút trúng linh khí Lam Ngọc Khinh Tiên Y cửu giai, có thể chống lại bất kì đòn tấn công nào dưới Thiên Mệnh cảnh Cửu trọng.”
Cầm bộ linh giáp trong suốt với hoa văn tinh xảo mỏng như cánh ve sầu trong tay, Thành ca hơi buồn phiền.
Trước mắt hắn là Phân Hồn cảnh, bên trên là Linh Đài cảnh rồi mới đến Thiên Mệnh cảnh.
Có thể nói rằng, bây giờ mặc bộ đồ này vào, đừng nói là Thanh Lan phủ, cho dù là cả Phi Vân châu thì cũng không có một ai có thể khiến hắn bị thương được.
Quả thật bộ linh giáp này rất đỉnh.
Nếu như bây giờ thả nó ra ngoài thì sẽ khơi dậy lòng tham điên cuồng của vô số người, khiến cả Phi Vân châu này sẽ lâm vào cảnh tinh phong huyết vũ.
Thử nghĩ mà xem, nếu như một Thiên Mệnh cảnh nhất trọng mặc vào thì gần như bất bại khi đối mặt với Thiên Mệnh cảnh cửu trọng.
Một bộ linh giáp thôi cũng đủ để thay đổi cả bố cục thế lực rồi.
Các thế lực như Đoan Mộc thế gia và Xích Nhật tông, e rằng cũng không dám tham dự.
Nguyên nhân không gì khác, bộ linh giáp không tương xứng với thực lực của họ.
Nói đơn giản một chút thì là bọn họ không xứng có được.
Ở trước mặt các thế lực cấp cao có nhiều cường giả Thiên Mệnh cảnh ở Phi Vân Châu, có lúc bọn họ chỉ là pháo hôi mà thôi.
Chỉ đáng tiếc là bảo bối như này, Thành ca lại không dùng được!
Mặc bộ linh giáp như này lên người, hắn có bị đánh mãi thì cũng không chết được.
Nếu như không chết được thì lấy đâu ra việc hồi sinh và mở hack đây?
Hắn còn đang hy vọng lần sau bị giết, hệ thống có thể trực tiếp cho bản thân thăng lên Linh Đài cảnh hay thậm chí là Thiên Mệnh cảnh đó.
Bây giờ Thành ca cũng thấy rằng, bảo vật dù có tốt đi chăng nữa thì vẫn không có giá trị bằng loại kỹ năng “nhìn rõ mọi vật” kia.
Nắm bắt được một môn kỹ năng đặc biệt mới là có lợi cho bản thân.
“Thêm một lần nữa!”
“Ting, chúc mừng kí chủ bộc phát nhân phẩm, rút được kĩ năng dịch chuyển cấp 1.”
Kỹ năng!
Khương Thành lập tức nâng cao tinh thần, nhìn kĩ lại, việc dịch chuyển này lợi hại đến mức bùng nổ luôn.
Tên kỹ năng: Dịch chuyển (Cấp 1, còn có thể tăng cấp)
Miêu tả kỹ năng: Lấy ký chủ làm trung tâm, có thể có thể dịch chuyển ngẫu nhiên đến bất kì vị trí nào trong phạm vi bán kính một vạn dặm.
Thời gian làm mới: 1 ngày
Lúc nhấn mở kỹ năng, hệ thống thậm chí còn tri kỷ chuẩn bị một tấm bản đồ thu nhỏ, phạm vi chính là một vạn dặm xung quanh hắn.
Nhấn vào đâu thì đến đó.
Kỹ năng này rất hữu ích vào những lúc quan trọng cần dùng để chạy trốn, ví dụ như số lần hồi sinh hết rồi lại còn gặp phải nguy hiểm.
Huống chi bây giờ Khương Thành đây mới Phân Hồn cảnh Tứ trọng, tốc độ đi đường cũng không nhanh.
Hắn phải hì hục bay hơn hai canh giờ mới có thể đạt đến con số hai vạn dặm, dịch chuyển tiết kiệm được bao việc.
Chẳng qua là mỗi ngày chỉ có thể dịch chuyển một lần.
Hắn đoán rằng nếu như kỹ năng này tăng cấp thì có thể mở rộng phạm vi dịch chuyển, giảm thời gian làm mới lại.
Quan trọng là làm thế nào để tăng cấp?
Lẽ nào vẫn phải dựa vào rút thưởng, chút được cấp 2 ư?
Hắn cũng không thể trưng cầu ý kiến cái cẩy hệ thống này được, dù gì đặt một câu hỏi là 500 điểm đó.
Nhìn số điểm tích phân đã trở lại con số hơn 300 một lần nữa, Thành ca cảm thấy trống rỗng.
Cái gọi là rút thưởng chỉ sảng khoái nhất thời thôi, sảng khoái xong là bật chế độ hối hận.
Cứ như này thì lúc nào hệ thống mới tăng đến tam gai đây?
Đây chính là sự khác biệt giữa đảng tiêu xài và đảng tiết kiệm đó, đảng tiêu xài vĩnh viễn không thể hoàn thành việc đạt tiêu chuẩn nhận thưởng.
Hắn nghiến răng, quyết định trước khi tích phân được một vạn điểm thì sẽ không rút thưởng nữa.
Sau đó, hắn lại đổi hết những linh thạch và hầu hết đan dược vơ vét được trong lần này, mấy linh khí cấp ba cấp bốn không dùng được đều đổi hết, cuối cùng đổi được 3500 tích phân.
Như vậy, rốt cuộc hắn mới có chút cảm giác thỏa mãn.
Liếc nhìn Cực Nguyệt tông trống huơ trống hoác, hắn nhấn mở dịch chuyển.
Một vệt sáng trắng lóe lên, hắn xuất hiện ở nơi cách đó vạn dặm, chỉ còn cách Phi Tiên môn hơn một nghìn dặm.
Mãi cho đến lúc hắn rời khỏi đó đã hai canh giờ, cuối cùng mới có mấy tán tu len lén lẻn vào sơn môn của Cực Nguyệt tông, thăm dò tin tức.
Sau khi đi vào, đập vào mắt là cảnh tượng khiến họ sợ hãi suýt nữa tè ra quần.
Cả Cực Nguyệt tông biến thành một nơi giống như quỷ vực, không hề có chút sinh khí nào cả.
“Thi thể của Tề chưởng môn!”
“Thảm quá, bị cắt thành hai khúc…”
“Ở đây có thi thể của Lưu trưởng lão!”
“Chết hết rồi, tất cả đều chết hết rồi!”
“Là ai làm đây, thực lực này cũng đáng sợ quá đi? Cực Nguyệt tông trực tiếp bị xóa sổ luôn rồi!”
Tất cả các tu sĩ có mặt ở đây đều chìm sâu trong nỗi kinh hoàng và sợ hãi.
“Chỗ này, Lương Đạt cũng chết rồi!”
“Là bóng dáng của Hổ yêu kia phải không? Vậy nhất định là một vị đại năng thông thiên!”
“Haizz, vị chưởng môn Phi Tiên môn đi cùng với Lương Đạt đâu rồi?”
“Đúng vậy, không thấy thi thể của hắn.”
“Lẽ nào Hổ yêu kia là do hắn triệu hoán đến?”
“Không phải chứ? Vậy cũng mạnh quá, có thực lực như vậy còn ở lại Thanh Lan phủ làm gì?”
“Kể cũng phải, ta thấy cũng không giống?”
“Haizz Trương huynh ngươi chạy cái gì?”
“Ngươi ngu à, Cực Nguyệt tông đã không còn ai nữa rồi, toàn bộ bảo vật ở đây đều trở thành vô chủ!”
Cùng với câu nói này, tất cả mọi người đều như phát điên, nháo nhác bay về phía các kho chứa bảo vật ở Cực Nguyệt tông.
Ngày tháng của mấy tán tu này trôi qua khá khó khăn, bởi vì phần lớn không có thiên phú, từ nhỏ đã không thể gia nhập tông môn, tài nguyên tu luyện sau này cũng chỉ có thể dựa vào bản thân từ từ tích góp lại.
Trừ khi là có kỳ ngộ, còn không rất nhiều người cần phải một thời gian dài mới giao thiệp được với thế tục.
Sự sụp đổ của tông môn như Cực Nguyệt tông này, đối với họ mà nói chính là một cơ duyên lớn.
“Ai dám cướp với ta!”
“Đừng chen chúc nữa.”
“Đù má thế mà ngươi cũng dám ra tay với ta!”
“Bảo bối trước mặt không có huynh đệ gì sất, huống chi chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau!”
Còn chưa cướp được thứ gì mà đã có mấy chỗ xảy ra đánh nhau rồi, giết đến mức nhuốm cả máu.
Nhưng mà rất nhanh, tất cả mọi người đều bị nhà kho trống huơ trống hoác kia làm cho tức đến mức nước mắt đầm đìa.
Ngoài những chiếc kệ trống không kia thì ngay cả một cọng lông Khương Thành cũng không để lại cho bọn họ.
“Không thể nào!”
“Một tông môn lớn như này chắc chắn sẽ sót lại một vài bảo vật!”
“Tìm đi!”
Mọi người không tin, không can tâm.
Nhưng mà đào ba tấc đất lên rồi, ngay cả một viên linh thạch hạ phẩm cũng không tìm thấy.
“Đù má, này cũng hơi sạch sẽ rồi đấy!”
“Ăn thịt xong cũng phải để lại cho chúng ta chút nước canh chứ!”
“Đối với cao thủ như vậy, linh thạch hạ phẩm cũng chẳng có tác dụng gì, hoàn toàn không cần phải đem đi mà…”
“Mặc dù hắn rất mạnh, nhưng không biết tại sao ta rất muốn khinh thường hắn!”
“Ta cũng vậy!”
Đám người nghẹn ngào không nói lên lời, vô số ngón giữa hóa thành oán niệm ngút trời.
Hắt xì!
Dưới chân núi Phi Tiên xa xôi, Khương Thành hắt hơi một cái.
Xoa xoa cái mũi thẳng tắp, hắn có chút khó hiểu, là Phân Hồn cảnh Tứ trọng rồi, huống chi lại còn là Thiên Hoang Bất Diệt Thể không bệnh tật không xui xẻo.
“Lẽ nào có người ghen tị ta đẹp trai, ở sau lưng nguyền rủa ta?”
“Xem ra quá đẹp trai cũng không phải chuyện tốt lành gì!”
Trở lại trong tông, hắn mới phát hiện ra nơi này có sự khác biệt rất lớn.
Trước khi rời đi, hắn nhớ là linh mạch của Phi Tiên môn đã bị bốn môn phái kia cắt đứt rồi, bởi vậy mà trở thành một vùng đất hoang tàn.
Mà bây giờ, nồng độ linh khí lại gấp đôi so với Cực Nguyệt tông trước đây.
Ngoài ra, cảnh tượng đổ nát đá vỡ cây gãy do bốn môn phái làm ra lúc diệt môn cũng không thấy đâu, đây hẳn là do đám người Kỷ Linh Hàm thu dọn.
“Chưởng môn!”
“Chưởng môn người về rồi ư!”
Hắn vừa hiện thân, mấy đệ tử còn ở đây như lao như bay ra đón.
Mặc dù mới quen nhau có một ngày, nhưng mà không hề nói quá, bây giờ Khương thành chính là trụ cột của họ.
Thực lực mạnh mẽ của hắn đã một lần nữa rót thêm niềm tin cho đám đệ tử.
“Không biết kết quả chuyến đi này của chưởng môn thế nào?”
Mặc dù một chiêu “Dẫn Lôi Thuật” kia của Khương Thành rất đáng kinh ngạc, hẳn là mười phần chắc chín, cơ mà Cực Nguyệt tông cũng là tông môn có hàng vạn người.
Xuất hiện điều ngoài ý muốn thì cũng không có gì lạ cả.
Vả lại hắn cả đi cả về còn chưa đến nửa ngày, cũng hơi nhanh một chút.
Khương Thành còn chưa nói gì, đám người La Viễn và Ấn Tiểu Tuyết đã bắt đầu giúp hắn tìm lối thoát rồi.
“Khụ, không tiêu diệt được thì cũng không sao mà, còn nhiều thời gian mà!”
“Đúng đúng đúng, chưởng môn đã rất lợi hại rồi.”
“Báo thù cũng không thể vội vã nhất thời được!”
Leng keng!
Khương Thành vuốt một cái nhẫn trong đó, ánh sáng lóe lên, hơn mười thanh linh kiếm và linh giáp rơi xuống đất.
Hàn khí bức người, bảo quang lấp lánh!
“Đây, đây là kiếm Thanh Nhai, là bội kiếm của chưởng môn Cực Nguyệt tông, là linh khí lục giai đó!”
“Đây chẳng phải là linh giáp Triêu Nguyên Trọng Phong Giáp của trưởng lão Trương Hóa Hoằng của Cực Nguyệt tông sao?”
“Ta nhớ nó là linh giáp ngũ giai, lúc hắn mua nó bằng một số tiền lớn từ Phi Vân châu còn không e dè gì khen ngợi một phen.”
“Còn có cái này, đây là…”
Mọi người suýt chút nữa thì hoa hết cả mắt.
Mặc dù trước đây bọn họ đều là đệ tử chân truyền, cơ mà đều chỉ dùng linh khí tam giai thôi.
Đãi ngộ như vậy cũng được coi là rất tốt rồi.
Có vài tán tu khổ cực, phấn đấu theo đuổi cả nửa đời người, cũng chỉ kiếm được một bộ linh khí nhất giai mà thôi.
Trong lần chạy trốn trước đó, mặc dù các sư phụ của từng người đều đã để lại một vài thứ góp nhặt được cho bọn họ, nhưng mà hầu hết bên trong không có linh khí và linh giáp.
Dù sao thì lúc đó các trưởng lão Phi Tiên môn vẫn cần phải chiến đấu với kẻ địch bên ngoài.
Mà đống linh khí đầy cả mặt đất này, thấp nhất cũng là tứ giai.
Còn về mấy cái thấp hơn, Khương Thành đem đi đổi điểm tích phân hết rồi.
“Thích cái gì thì cứ tùy ý mà lấy là được.”
Hắn vẫn rất hào phóng với những người tri kỷ dốc hết sức mình cho bản thân.
Vả lại hắn cũng đâu dùng được đúng không?
“Cái này, cái này cho chúng ta hết sao?”
Đám người La Viễn có chút không thể tin được đây là sự thật.
Những vật tư mà họ có được từ đợt chạy trốn lần trước, đều là do tình huống khẩn cấp đặc biệt.
Trước đây lúc bọn họ làm đệ tử, muốn có được linh khí, vậy thì phải biểu hiện thật xuất chúng, cống hiến cho sư môn mới có được phần thưởng này.
Hoặc là, đạt được một thành tích tốt khi thi đấu ở môn phái nào đó.
Nào giống như bây giờ, không cần lập công lao gì hết!
Linh linh kiến giáp tứ giai đang bày trước mắt, mặc cho bọn họ lựa chọn.
“Đương nhiên rồi, ta không hy vọng rằng lúc ta không ở đây, các ngươi ngay cả một chút năng lực tự bảo vệ cũng không có.”
Tri kỷ mà, đương nhiên là phải cố gắng cải thiện cao lên thôi.
“Vậy, vậy chúng ta từ chối nghĩa là bất kính rồi!”