Chương 510:
Một đoàn sáu người bao gồm cả Thành ca trong đó nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Lý Tuấn Lãng.
Bay một hồi lâu, đến tận khi năm Chuẩn Đế không thể kiên nhẫn nổi nữa thì hắn mới dừng lại.
“Được rồi, ngươi có bí mật gì muốn nói?”
Tên Chuẩn Đế hậu kỳ dẫn đầu kia lạnh lùng nói: “Ngươi phải biết là Tiên Minh không phải là tổ chức mà ngươi có thể dễ dàng qua mặt được đâu.”
Thành ca mỉm cười giơ ngón tay cái lên: “Các ngươi uy phong thật đấy, thật ra bí mật ta muốn nói cho các ngươi biết rất đơn giản, to họ Khương tên Thành.”
“Khương Thành?”
Bốn vị Chuẩn Đế còn lại đều tỏ vẻ khó hiểu.
Nhưng tên Chuẩn Đế cầm đầu kia lại đột nhiên nhớ đến gì đó, lập tức hỏi lại: “Khương Thành nào?”
Thành ca khẽ nhếch mép: “Mới nãy không phải các ngươi đều đã nghe tiểu huynh đệ kia nói hết rồi sao, ta đang chiến đấu ở tiền tuyến núi Tiên Yêu…”
Bạch Chân Chuẩn Đế vẫn chẳng hiểu gì, không kiên nhẫn hỏi: “Ngươi cho rằng ngươi đang chiến đấu ở tiền tuyến là có thể không tuân thủ quy tắc của Tiên Minh hả?”
“Bất kỳ Chuẩn Đế nào không chịu quản chế của Tiên Minh thì đều bị coi là một kẻ phản nghịch khác loài!”
Mà một Chuẩn Đế khác cũng cau mày: “Tất cả những Chuẩn Đế ở núi Tiên Yêu đều đã để lại tiên văn rồi, căn bản không hề có ngươi, ngươi đang nói láo đúng không?”
Thành ca lắc đầu: “Quả thật ta đang chiến đấu ở núi Tiên Yêu mà, ta còn có một cái tên khác, chắc chắn các ngươi sẽ có ấn tượng đó.”
“Tên nào cơ?”
“Thương Thành.”
“Thương Thành?”
Năm người biến sắc!
“Ngươi là Thương Long Đại Đế?”
“Không thể nào, Thương Thành là Thương Long tộc!”
Thành ca cười đắc ý: “Ai nói là Thương Long Đại Đế nhất định phải là Long tộc cơ chứ?”
Tên Chuẩn Đế cầm đầu kia lập tức chấn động, tỏ vẻ kinh ngạc và sợ hãi mà thốt lên: “Ta hiểu rồi, ta hiểu tất cả rồi!”
“Thương Thành chính là Khương Thành!”
Hắn chỉ tay về phía Thành ca, lùi từng bước từng bước về phía sau.
“Cửu Diễm Tiên Đế của một trăm triệu năm trước cũng là do ngươi giết!”
“Thảo nào Thuần Hoa Tiên Đế cũng chết ở núi Tiên Yêu, hóa ra là ngươi!”
Cái gì?
Thuần Hoa Tiên Đế bị người này giết ư?
Sao có thể như vậy được?
Không phải hắn chỉ là một Chuẩn Đế sơ kỳ thôi sao?
Bốn Chuẩn Đế còn lại đều vô cùng kinh ngạc, mà tên Chuẩn Đế cầm đầu kia đã lùi về phía sau rất xa rồi.
Hắn không dám tiếp tục ở lại nơi này nữa, chỉ muốn lập tức rời khỏi đây.
Hắn không phải kẻ khờ.
Kẻ có thể giết được hai vị Tiên Đế, dù bên ngoài nhìn có vẻ yếu thế nào đi chăng nữa thì cũng không phải là kẻ mà bản thân có thể đối phó được.
Huống chi là người này dám nói ra bí mật kinh thiên động địa này, chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu!
Hắn đã đoán đúng tất cả.
Chỉ tiếc là đều vô dụng.
Trong nháy mắt, đột nhiên Thành ca xuất hiện ngay trước mặt hắn.
“Ngươi cảm thấy rằng ngươi có thể trốn thoát ư?’
Tên Chuẩn Đế hậu kỳ kia hoảng hốt.
Hắn vừa ra tay theo bản năng, vừa liên tiếp xin xỏ.
“Tiền bối, ta không hề có ý muốn đối nghịch với ngươi…”
Tiên hồn va chạm kịch liệt, Thành ca cũng tiến quân thần tốc, tiên hồn đã vượt qua cả cấp độ Vạn Cổ, trực tiếp nghiền nát tiên hồn của tên Chuẩn Đế hậu kỳ kia.
Mà ở trên tầng mây này, tiên hồn của ai nấy đều ở trạng thái thuần khiết nhất, trực tiếp lộ ra bên ngoài.
Không có sự bảo vệ của tiên bảo hộ hồn, cũng không có quy tắc và tiên pháp ngăn cản, từ đầu đến cuối chỉ có sự giao tranh giữa tiên hồn và hồn thuật mà thôi.
Nếu như ở bên ngoài thì e rằng Thành ca muốn giết Chuẩn Đế thì cũng không đơn giản như vậy.
Nhưng mà ở đây, bên yếu hơn lại thiếu một thứ gọi là phương pháp phòng thủ, trở nên yếu ớt hơn nhiều.
Tiếp theo đó, hắn thi triển tiên hồn bí thuật, bốn Chuẩn Đế hậu kỳ còn lại đề bị cuốn vào trong hồn ngục của bản thân hắn.
Cuối cùng bốn tên kia cũng phản ứng lại, lập tức bị dọa sợ đến kinh hoàng và ngơ ngác.
Đáng lẽ bọn chúng còn không tin rằng cái tên Khương Thành này chính là ác yêu Thương Long được nhắc đến vô số lần trong cuộc họp gần đây của Tiên Minh.
Bây giờ kẻ mạnh nhất trong bọn họ lại bị giết chết trong nháy mắt!
Không tin cũng không được!
Thậm chí bốn tên còn lại kia còn chẳng thèm kháng cự, phản ứng đầu tiên là bỏ chạy.
Đáng tiếc là phẩm chất tiên hồn của Thành ca quá cao.
Dưới tình huống cùng là Chuẩn Đế ma lại hình thành một đòn hủy diệt tất cả với bọn họ.
Bốn người hoàn toàn không thể chạy thoát khỏi hồn ngục, một kẻ trong đó còn bị giết một cách nhanh chóng.
Ba người còn lại sắp điên rồi, có thể tu luyện đến tận cảnh giới Chuẩn Đế thì làm gì có ai muốn chết cơ chứ.
“Ngươi không thể giết bọn ta được!”
“Một khi ngươi giết bọn ta, bên phía Tiên Minh sẽ biết là do ngươi làm…”
Tiếng thét thê lương của bọn chúng lại khiến Thành ca cảm thấy buồn cười.
Muốn dùng cái này để uy hiếp ta ư?
Anh đây đã giết biết bao Chuẩn Đế của Tiên Minh rồi, quan tâm cái đó làm gì chứ?
Cuộc phản kích của ba tên Chuẩn Đế kia lập tức bị dập tắt, cứ như một đàn cá đang bơi bị một con cá voi khổng lồ nuốt chửng vậy, không hề có sức để phản kháng lại.
Lại có thêm hai Chuẩn Đế nữa bị giết.
Tên Chuẩn Đế cuối cùng kia chính là Bạch Chân Chuẩn Đế.
Mà hắn lúc này đã hoàn toàn buông bỏ ý nghĩ phản kháng rồi, chỉ đành khốn khổ cầu xin.
“Tiền bối, ta bị ép gia nhập Tiên Minh, đáng lẽ ta không định dây dưa với bọn họ đâu…”
Mắt thấy sát ý của Thành ca không giảm, hắn liên tục gào thét: “Đúng rồi đúng rồi, Tiên Tôn trước đó là bạn nhỏ mà tiền bối quen biết đúng không?”
“Hắn là người của Trường Hà phủ bọn ta, đều là người một nhà, ta và hắn có duyên lắm…”
“Ta còn cho rằng ngươi muốn nói mấy lời có tính sáng tạo chút cơ.”
Thành ca nhếch miệng cười mỉa mai: “Bây giờ lại muốn nhận họ hàng thân thích, muốn nhận làm người quen của hắn hả?”
“Bây giờ sửa miệng không muộn à?”
Không đợi tên Bạch Chân Chuẩn Đế kia nói thêm gì, hắn không kiên nhẫn ra tay, khiến hắn hồn phi phách tán.
Mà ở bên kia, Lý Tuấn Lãng và Chúc Thanh Liên đều đang đợi chờ một cách bất an.
Nhưng mà bọn họ chưa chờ được bao lâu thì một lúc sau, tiên hồn của Thành ca lại xuất hiện ngay trong tầm mắt của bọn họ.
“Khương tiền bối!”
Lý Tuấn Lãng phấn khởi vẫy tay, suýt chút nữa thì chạy ra khỏi phạm vi bảo vệ của Kim Dực Chuẩn Đế.
“Ta còn cho rằng bọn ta gây phiền phức cho ngươi rồi cơ…”
“Thấy ngươi không sao, thật tốt quá!”
Thành ca lại mở “ô bảo vệ” của mình lên lần nữa, lúc này mới cười ha ha.
“Sao có thể chứ, bọn họ đều là những người rất biết điều. Lúc ở bên kia ta đã nói cho bọn họ thấu tình đạt lý cả rồi, sau đó bọn họ đều hiểu cho ta.”
Mà Kim Dực Chuẩn Đế ở bên cạnh thì âm thầm phỉ nhổ, ngươi mới đi có một lúc, làm gì có chuyện nói lý với người ta chứ?
Mới nãy bên kia còn có dao động tiên hồn bị hủy diệt kia kìa, đừng cho là ta không biết ngươi lại làm gì.
Nhưng mà Lý Tuấn Lãng lại chẳng nghi ngờ gì, hắn lại hoàn toàn tin tưởng mấy lời xàm xí của Thành ca hệt như lúc đầu,
“Không hổ là ngươi, nếu như đổi lại là ta thì không biết sẽ phải thương lượng với bọn họ hiểu gì đây.”
“Ha ha, sao ngươi làm chưởng môn đi?”
“Đúng rồi, mấy vị tiền bối Tiên Minh đâu hết rồi, đi rồi sao?”
Thành ca bất lực nhún vai: “Đúng vậy, bọn họ giống hệt mấy Ma Vương trước đó, đột nhiên có chuyện gấp nên ta đã tiễn họ về nhà cả rồi.”
Chúc Thanh Liên đứng ở phía sau nghe thấy mấy chữ “tiễn về nhà” thì lập tức tỏ vẻ ngẩn ngơ.
Lý Tuấn Lãng không hiểu, nhưng nàng lập tức hiểm hàm ý của mấy chữ này rồi.
Không phải chứ?
Năm vị Chuẩn Đế đó cũng bị hắn giết rồi sao?
Bạch Chân Chuẩn Đế đứng đầu cả Trường Hà phủ từ nay cũng trở thành truyền thuyết rồi sao?
Không thể nào?
Đó là năm vị Chuẩn Đế đó?
Người này không mạnh tới vậy chứ?
Nhưng mà lý trí lại nói cho nàng biết rằng, đây là sự thật!
Kinh nghiệm của nàng tích lũy phong phú như vậy, đương nhiêu sẽ hiểu rõ tình huống như này không thể nói dăm ba câu là giải quyết được.
Năm vị quyền cao chức trọng trong Tiên Minh kia tuyệt đối không thể nào bỏ qua chuyện này như thế được.
Trừ khi bọn họ chết cả rồi.