Chương 525:

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 3,513 lượt đọc

Chương 525:

Trong lúc không hay không biết, bóng dáng Kỷ Linh hàm xuất hiện ngay cửa ra vào.

Thành ca kinh ngạc, bản thân lại không thể phát giác ra.

Cũng phải, nàng đã là Chuẩn đế hậu kì rồi, nếu thật sự muốn che giấu hơi thở, bản thân quả thực cũng sẽ không phát hiện ra được.

Nhìn ánh mắt phức tạp của Kỷ Linh Hàm, hắn tự dưng có chút lúng túng.

“À thì…”

Lâm Ninh đứng dậy một cách đàng hoàng, lấy bình tĩnh tự mình giải thích: “Kỷ chưởng môn, đây là Thương Long đại đế.”

“Là ta bảo hắn biến thành Khương chưởng môn, để ta lần nữa cảm nhận được thời gian trước.”

“Ồ, vậy à?”

Kỷ Linh Hàm nhìn Lâm Ninh một cách xa xăm.

Cô em này thật biết trêu đùa.

Đề phòng được ́n Tuyết Nhi nhưng không phòng nàng, suýt chút bị nàng lợi dụng sơ hở.

Nàng từ từ vào trong điện, chiếc váy dài trắng tinh khiết ma sát vào chiếc kính soi phát ra ánh sáng tím diệu huyền, phát ra tiếng tách tách, cũng chạm vào trái tim nhỏ bé của Khương Thành.

Ca đây cũng chẳng có gì gọi là cảm giác trái với đạo đức cả, trái tim của Thành ca thuộc về cả thế giới, thứ chẳng nghiêm trọng gì.

Chỉ là hắn cảm thấy rất khó xử.

“Phải phải phải, giờ ta sẽ biến trở về!”

“Không cần đâu!”

Kỷ Linh Hàm đưa tay lên ngăn hắn lại: “Ta cảm thấy thế này rất tốt!”

“Nếu như ngươi không phiền thì ta có một yêu cầu nhỏ!”

Ngươi cũng có yêu cầu sao?

Không phải cũng là để nguyên hình dạng người này, sau đó lại ôm lại hôn đấy chứ?

“Yêu cầu gì?”

Nàng nhìn thẳng vào Khương Thành, ánh mắt đằm thắm không chút che đậy, xuyên thẳng vào giữa khoảng cách vốn không coi là xa của ai người.

“Có thể xin ngươi sau này cứ giữ nguyên hình dạng của Khương chưởng môn không?”

Ơ chuyện này?

Sự nghi ngờ của Thành ca lần này đã tăng đến đỉnh điểm rồi.

Hắn thật sự nghi ngờ, hai nữ nhân này có phải đã nhìn ra được thân phận thật sự của mình rồi không.

Thế là hắn hỏi thăm thăm dò một câu: “Tại sao lại có yêu cầu này chứ?”

“Bởi vì ta nhớ hắn, thấy dáng vẻ này của ngươi giống như nhìn thấy hắn vậy.”

“Là vì như thế?”

“Ừm.”

“Ha ha ha, ta còn tưởng rằng các ngươi hiểu lầm ta là hắn nữa kìa.”

Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh cùng lúc che miệng khẽ cười.

“Ha ha, sao có thể chứ, bọn ta đương nhiên biết ngươi là Thương Long đại đế mà.”

“Phải đấy, các ngươi rõ ràng là hai người, điểm này chả nhẽ bọn ta phân định không rõ sao?”

Nghe thấy bọn họ nói như vậy, Thành ca yên tâm trở lại.

“Được thôi, nếu các ngươi đã yêu cầu nhiệt tình như vậy, vậy thì ta đồng ý.”

Hắn vốn càng thích giữ hình dạng người hơn.

Mỗi lần vì để che giấu bọn họ phải không ngừng hóa thành hình rồng đúng thật rất phiền phức.

Bây giờ yêu cầu như thế này đúng là trúng tim đen của hắn rồi.

Sau này có thể quang minh chính đại dựa vào hình dạng thật của bản thân đi khắp nơi khắp chốn rồi.

Sau khi Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh rời khỏi, Thương long nữ đế nơi tối mới giễu cợt: “Chưởng môn Phi Tiên môn mà ngươi làm cũng không được đẹp đẽ mấy.”

Khương chưởng môn giương đôi mày lên: “Sao lại không đẹp đẽ?”

“Hạ thủ với đệ tử môn hạ mình, ngươi không thấy mình bỉ ổi sao?”

“Có sao?”

Thành ca lại không nghĩ thế: “Đã bảo đây là văn hóa của Phi Tiên môn bọn ta mà, phàm phu tục tử như các ngươi sao mà hiểu được.”

“Hơn nữa, ta cũng đâu chỉ như thế với đệ tử Phi Tiên môn, ở ngoài ta cũng đâu loại trừ.”

Nữ đế cũng bị cái kiểu cây ngay không sợ chết đứng này của hắn đánh bại rồi.

“Ngươi đúng là sống rất rõ ràng nhỉ.”

“Quá khen, quá khen rồi, đều do Tam Nhãn Hổ tạo ra đấy.”

Thành ca trực tiếp đổ vạ cho Tam Nhã Hổ bây giờ đang không biết bận rộn ở chân trời góc bể nào đó, khiến nó phải giật mình.

Nhìn bốn phía nhưng lại chẳng phát hiện ra được gì.

Chờ đợi ở chiến trường tiền tuyến mấy ngày, Thành ca cảm thấy có gì đó không đúng.

“Hai tiên đế của Vô Cực Động Thiên ấy đâu?”

“Không phải đã nói sẽ đến thăm ta sao, thuận tiện mang theo bảo vật đến nữa mà?”

Đám người Thương Tật, Ngao Dương, Mạc Trần, La Viễn đang ngồi đó cũng cạn lời, cũng chỉ có mỗi ngươi dám nói như vậy thôi.

Nhìn thấy hình ảnh bây giờ của Thành ca ở trước mặt, mọi người đều cảm thấy an lòng.

Thương Long Cốc bên này sớm đã biết rồi.

Lão Thương Long ngày đầu tiên biến trở về Long thân thì phải gọi một tiếng Soái Thành đấy.

Đến nay thì không quản nỗi hắn nữa.

Còn Phi Tiên Môn bên này thì vẫn giả vờ không biết.

Mọi người giống như những người xem đến xem quốc vương mới vậy, ngầm hẹn với nhau xem hắn như Thương Long đại đế.

“Khụ, chắc bọn họ trên đường đi không xảy ra chuyện gì chứ?” Mạc Trần đoán.

Khương chưởng môn cáu lên: “Hứ, bọn họ cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, sao có thể hở chút là có chuyện chứ?”

“Từ khi giết chết hai sứ giả tiên minh, ta vẫn luôn chờ bọn họ.”

Hắn huơ huơ cánh tay phải, dáng vẻ nóng nảy.

“Kết quả thì sao?”

“Lúc đó thì bảo đi truy sát Trầm Châu chuẩn đế.”

“Sau này ta đến tiền tuyến, cứ nghĩ rằng bọn họ sẽ đến, nhưng rồi lại nói với ta là vẫn đi truy sát Trầm Châu chuẩn đế!”

“Làm ơn, chỉ là một chuẩn đế thôi mà, lâu như vậy mà cũng giải quyết không xong ư?”

“Các ngươi nói xem, đây là bình thường hả?”

Nhìn cái nhìn làm màu mà hỏi của hắn, mọi người rất thành thực lũ lượt lắc đầu.

“Không bình thường.”

“Thật quá đỗi không bình thường.”

Hắn than thở một hơi, rồi lại nghiến chặt răng gào lên.

“Dạo này cứ nghe bọn họ sẽ đến, ta sợ bọn họ tìm không ra ta nên mới có lòng ở nguyên tại chỗ.”

“Kết quả vẫn chậm trễ chưa đến.”

“Ta vô cùng nghi ngờ năng lực nghiệp vụ và trình độ danh tiếng của bọn họ, đây là đang làm gì thế này?”

“Lẽ nào còn cần ta phải đích thân đến đón bọn họ sao?”

“Bọn họ có giá vậy à?”

Hắn tức giận như bản thân mình bị trai đểu hết lần này đến lần khác cho leo cây, vốn chẳng giống trò đùa chút nào.

Mọi người trong điện im lặng không có gì để nói.

Ông à, người ta đến để giết ngươi đấy.

Hơn nữa cũng đâu có hẹn ước gì với ngươi.

Sự tức giận này của ngươi có phải đã ở sai chỗ rồi không?

Nhưng mà trong cơn thịnh nộ của Khương Thành cũng chẳng ai dám rước xui xẻo.

Kể cả ba người Kỷ Linh Hàm, Lâm Ninh và ́n Tuyết Nhi lúc này cũng ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, không dám nói lời nào.

Mạc tiên nhân khẽ khàng giơ tay lên: “Hay là, chúng ta đi thăm dò tin tức thử xem sao?”

Thành ca nhìn hắn một cái, lúc này mới khua tay.

“Đi thăm dò hết cả đi, có tin tức gì lập tức hồi báo, không được chậm trễ.”

“Vâng!”

“Bây giờ bọn ta đi đây!”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right