Chương 30

person Tác giả: Sí Nhiên schedule Cập nhật: 22/12/2025 11:36 visibility 2,622 lượt đọc

Giang Bán Nhứ nghe thấy câu ấy, thần sắc khựng lại một thoáng rồi nhanh chóng điều chỉnh nét mặt, dời đi ánh mắt.

Cậu lại nhắm mắt, giả vờ tiếp tục dưỡng thần, chỉ có hàng mi khẽ run rẩy không kìm chế nổi.

Chủ đề dừng ở đó.

Ứng Điều cũng dựa lưng vào ghế, không quấy rầy thêm.

Trên đời này số ma cà rồng có thể sống lại quá ít.

Không ai biết, một kẻ từng chết đi rồi, khi vĩnh viễn mất đi máu đánh thức sẽ trở thành thế nào.

Huống hồ, trong tình cảm, hắn không thể không có Giang Bán Nhứ.

Có lẽ sau khi mất đi cậu không bao lâu, hắn cũng sẽ chết theo.

Đó cũng có thể coi là một loại lựa chọn.

Nhưng đó không phải chuyện cần nghĩ đến lúc này. Hắn không có quyền phá vỡ cuộc sống nhân loại của Giang Bán Nhứ.

Khi về đến nhà đã là mười giờ. Ứng Điều dặn cậu sớm nghỉ ngơi, rồi hai người ai về phòng nấy.

Tắm rửa xong, Giang Bán Nhứ sấy khô tóc, tắt đèn lên giường.

Đêm nay ánh trăng dường như bị mây dày che khuất.

Ngoài cửa sổ, không một tia sáng lọt vào. Căn phòng chìm hẳn trong bóng tối.

Cậu vừa nhắm mắt không bao lâu, cảm giác lạnh buốt phía sau lưng lại xuất hiện.

Giang Bán Nhứ kéo chăn mỏng quấn chặt, rồi dứt khoát thụt cả cánh tay còn lộ ra vào trong ổ chăn.

Mấy ngày nay, mỗi lần cậu ở một mình trong bóng tối, đặc biệt là khi ngủ, buông lỏng cảnh giác thì cảm giác quái dị này luôn xuất hiện.

Như thể trong bóng đêm, ở một góc nào đó, có thứ gì âm u đáng sợ đang dõi theo mình.

Ý nghĩ ấy khiến cậu càng kéo chăn chặt hơn, âm thầm đếm nhẩm trong lòng, hồi lâu sau mới chìm vào giấc ngủ.

Nhưng giấc ngủ chẳng hề yên ổn.

Trong mơ, cậu như bị một bóng đen quấn lấy.

Bóng đen ấy mang vẻ xanh trắng như xác chết, toàn thân tỏa ra mùi tanh hôi.

Nó luôn nhe răng nanh với cậu, gương mặt dữ tợn đến đáng sợ, mở miệng ra toàn máu đỏ sẫm tanh nồng.

Cậu bị nó giam cầm, cả người lạnh lẽo dính nhớp như bị xúc tu quấn quanh.

Trong mơ, Giang Bán Nhứ sợ hãi đến giật mình rồi đột ngột bừng tỉnh.

Cậu thở dồn dập, ngồi bật dậy. Đúng lúc đó, cửa phòng bị đẩy mở, ánh đèn cũng bật sáng.

Ánh sáng chói lòa khiến cậu theo phản xạ che mắt, rồi vội nhìn về phía cửa.

Khuôn mặt cậu trắng bệch, trong mắt còn vương vẻ cảnh giác, cho đến khi thấy rõ dáng người cao gầy đứng ở đó, cảm xúc sợ hãi mới vỡ òa.

Theo bản năng, cậu muốn nhảy khỏi giường chạy đi.

Chưa kịp đứng dậy, Ứng Điều đã bước nhanh đến, ngồi xuống bên mép giường, đôi tay lạnh lẽo bao trọn lấy hai bàn tay cậu.

Lòng bàn tay ướt mồ hôi lạnh khiến hắn hơi cau mày.

Cảm giác ghê rợn trong cơn ác mộng vẫn chưa biến mất, chân thật đến mức như đã xảy ra.

Trong mắt Giang Bán Nhứ còn ánh nước, cậu thấp giọng:

“Tôi gặp ác mộng.”

Ma cà rồng đưa tay khẽ lau khóe mắt cậu, không hề có giọt nước nào sót lại.

“Chỉ là mơ thôi.” Ở nơi Giang Bán Nhứ không thấy, ánh mắt hắn đã lạnh lẽo đến cực điểm.

Cảm xúc của cậu dần lắng xuống.

Những hình ảnh trong mơ mờ dần, nét mặt Giang Bán Nhứ còn hơi trống rỗng, không biết có nên nói ra hay không.

Thứ khiến cậu sợ chết khiếp trong mộng kia, cũng giống một con ma cà rồng.

Nhưng nó và Ứng Điều khác nhau một trời một vực.

Da thịt hắn dù trắng, vẫn ẩn chút ánh sáng, không hề khiến người ta thấy lạnh lẽo đáng sợ, càng không khiến người liên tưởng đến xác chết.

Trong giấc mơ kia, thứ ấy chẳng giống ma cà rồng mà giống một con quái vật ghê rợn hơn nhiều.

Giang Bán Nhứ co chân lại, cảm giác thân thể Ứng Điều kề sát. Những ngón tay lạnh lẽo của hắn khẽ xoa sau gáy cậu, lực đạo vừa đủ khiến cậu thấy thoải mái.

Cậu chậm rãi thả lỏng, lúc này mới giật mình nhìn về phía hắn:

“Cảm ơn anh, tôi thấy khá hơn nhiều rồi.”

Ác mộng vừa rồi chân thật đến mức đáng sợ, Giang Bán Nhứ cho dù cảm thấy mất mặt, cũng không dám để hắn rời đi.

Ma cà rồng rũ mắt: “Mới rạng sáng một giờ, nghỉ ngơi tiếp đi.”

Hắn nói rồi khẽ ấn cậu nằm xuống, kéo chăn cẩn thận đắp lại.

Sau đó, hắn không nói thêm, chỉ từ mép giường kéo ghế đến ngồi, rõ ràng là sẽ ở lại.

Căn phòng lại chìm vào bóng tối, và cảm giác lạnh lẽo bò lên từ phía sau lưng cũng biến mất.

Trước đây cũng từng có lúc ban đêm ở cùng phòng với hắn, Giang Bán Nhứ không hề thấy ngại.

Khi cậu đã điều chỉnh hô hấp, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ lần nữa thì giọng nói trầm thấp của hắn vang lên trong bóng tối:

“Tôi cần rời đi vài ngày.”

Giang Bán Nhứ vừa mới thả lỏng, nghe vậy liền bối rối.

Cậu mở to mắt, theo bản năng xoay người nhìn hắn: “Anh…”

Mới mở miệng, lại không biết nói gì.

Chẳng lẽ phải thừa nhận rằng cậu sợ, không muốn hắn rời đi?

Ứng Điều đã nói muốn đi, chắc chắn là có chuyện quan trọng.

Giang Bán Nhứ đành ngậm miệng, không cất thêm lời nào.

Chỉ nghe hắn dặn dò: “Mấy ngày nay hãy cố gắng về nhà trước khi trời tối, có thể chứ?”

Trong lòng Giang Bán Nhứ thoáng dấy lên một dự cảm chẳng lành.

Cậu luôn cảm thấy chuyện hắn sắp làm không hề đơn giản, thậm chí có liên quan đến mình.

Nhưng cậu không hỏi, chỉ gật đầu:

“Tôi nhớ rồi.”

Đêm đó, cậu ngủ yên giấc, sáng hôm sau tỉnh lại đúng giờ.

Cảm giác mỏi mệt đã tan biến. Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa, những chuyện xảy ra nửa đêm qua dần bị đẩy ra sau đầu.

Ra khỏi phòng, Giang Bán Nhứ chỉ thấy bữa sáng còn bốc hơi nóng đặt trên bàn, cùng một tờ ghi chú của Ứng Điều.

Hắn đã đi rồi.

Ăn xong, cậu khoác ba lô đến trường như thường lệ, chỉ khác là lần này không có ai đi cùng.

Nhớ lời dặn, cậu không ở lại thư viện, mỗi chiều tan học đều về thẳng nhà.

Cứ thế trôi qua mấy ngày, Ứng Điều vẫn chưa trở về.

Bề ngoài, Giang Bán Nhứ vẫn sinh hoạt như thường, nhưng trong lòng lại trống rỗng xen lẫn nỗi bất an ngày một rõ rệt.

Đến mức ngay cả Đinh Tụng cũng nhận ra.

Trong nhà ăn, Đinh Tụng ngồi đối diện, giơ tay lắc lắc trước mặt cậu:

“Ứng đại ca ra ngoài là mang cả hồn cậu đi rồi à?”

Giang Bán Nhứ: “…”

Đinh Tụng đếm ngón tay: “Mới ba ngày thôi, mà trông cậu chẳng buồn ăn uống gì. Tiểu Nhứ, cậu yêu hắn lắm đó.”

“… Tớ chỉ là hơi lo lắng.” Giang Bán Nhứ vùi đầu ăn cháo, vừa nói vừa định sửa lại cách nói của cậu bạn.

“Lo lắng hay nhớ thương thì có khác gì đâu.” Đinh Tụng nghiêm túc đáp.

Hôm đó sau giờ học, hiệp hội tình nguyện có một buổi họp nhỏ, xong xuôi thì đã hơn sáu giờ rưỡi.

Hai người tách nhau ở cổng trường, mỗi người một hướng về nhà.

Ngồi xe công cộng hơn bốn mươi phút, sắp đến lúc hoàng hôn, bỗng mây đen ùn ùn kéo đến, che khuất cả ánh mặt trời, bầu trời nhanh chóng tối sầm.

Có lẽ sắp mưa.

Nhớ lời dặn của Ứng Điều, Giang Bán Nhứ vội vàng bước nhanh hơn.

Khu chung cư cậu ở nhiều người già, thường thích ngồi trò chuyện ở ven đường khi chập tối.

Nhưng hôm nay do trời âm u, trên đường vắng lặng.

Đi qua một đoạn, quanh quẩn chẳng thấy bóng ai, cơn lạnh quen thuộc bỗng lan từ lòng bàn chân lên.

Thế nhưng lần này cậu không hề sợ.

Trong tiếng gió dần mạnh, cậu dường như nghe thấy một âm thanh khác thường.

Bước chân Giang Bán Nhứ khựng lại.

Âm thanh thịt xé vụn, xen lẫn những tiếng thét bị gió cuốn đi. Mùi máu tanh trong ác mộng dường như trở thành thật.

Không biết lấy đâu ra can đảm, cậu lập tức rẽ hướng, đi về phía tiếng động.

Qua một con hẻm nhỏ, rẽ ngoặt là một ngõ cụt.

Cảnh tượng cuối ngõ khiến cậu toàn thân lạnh buốt.

Cậu thấy Ứng Điều đứng quay lưng về phía mình.

Ma cà rồng ấy lạnh lùng, bàn tay tái nhợt xuyên thẳng qua lồng ngực một con quỷ hút máu khác.

Mắt hắn đỏ rực như máu, toàn thân vấy đầy máu.

Máu từ ngực đối phương tuôn ra, loang khắp mặt đất, nhanh chóng biến đen, bốc lên mùi hôi tanh gay gắt.

Giang Bán Nhứ chết lặng tại chỗ.

Con quỷ bị hắn chế ngự gầy gò đến kinh hãi, da xanh trắng nổi rõ mạch tím, xương cốt hằn dưới da.

Khuôn mặt nó chẳng còn bóng dáng con người, chỉ còn thú tính dữ tợn.

Nó giống hệt con quỷ trong ác mộng của cậu.

Ứng Điều chắc chắn đã biết có người phía sau, nhưng không quay đầu lại.

Con quỷ kia vẫn giãy giụa, răng nanh nhe ra định phản kích, cho đến khi máu chảy cạn mới dần xụi lơ.

Lúc này, hắn dứt khoát rút tay, nghiền nát trái tim nó rồi vứt cả thân xác dính máu vào góc.

Nếu có người ngoài chứng kiến, chỉ riêng sát khí tỏa ra từ hắn đã khiến người ta còn sợ hơn chính con quỷ vừa chết.

Giang Bán Nhứ lại vô thức thở phào khi thấy hắn bình an.

Nhưng cảnh tượng đẫm máu trước mắt quá sức nặng nề, hai chân cậu vẫn mềm nhũn.

Trong lúc cậu còn chưa biết nên phản ứng ra sao, thì Ứng Điều, mới giây trước còn đứng cách mấy mét giờ đã bước đến ngay trước mặt cậu.

Bóng dáng to lớn in xuống thành một cái bóng mờ.

Đôi mắt ma cà rồng vì vừa giết chóc mà đỏ rực, khí lạnh quanh người lại bị mùi máu tươi thúc ép càng thêm dữ dội khiến Giang Bán Nhứ sợ đến nỗi ngừng cả thở.

Cậu định bước đến, muốn đánh thức lý trí trong hắn nhưng Ứng Điều cả người đầy máu, ngay cả trên mặt cũng vương từng giọt.

Nước da vốn đã tái nhợt, nay bị nhuộm đỏ thẫm khiến hắn thoạt nhìn còn đáng sợ hơn cả lệ quỷ trong phim kinh dị.

“Ứng Điều?” Giang Bán Nhứ thử gọi, giọng run rẩy vì sợ hãi.

Ánh mắt ma cà rồng khiến người ta khiếp đảm, dường như chẳng có phản ứng.

Nhưng sát khí quanh người hắn lại đang dần nhạt đi.

Không lâu sau, sắc đỏ trong mắt Ứng Điều dần tan biến, trở lại thành màu đen bình thường.

Giang Bán Nhứ sợ đến mức mặt mày trắng bệch, nhưng vẫn căng thẳng quan sát hắn, thấy vậy liền vội vàng gọi thêm lần nữa: “Ứng Điều, anh sao rồi?”

Lý trí của ma cà rồng hoàn toàn trở lại.

Trong cổ họng hắn khô khát, tựa hồ rất muốn đến gần chàng trai trước mặt.

Nhưng vì ngại người mình quá bẩn, hắn chỉ hơi cau mày, cánh tay vừa nhấc lên lại buông xuống.

“Không sao.” Ứng Điều nhìn cậu, yết hầu khẽ trượt, mở miệng nói: “Gọi Ngô Tương Đình tới.”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right