Chương 10: Sợ vợ

person Tác giả: Hướng Cẩm schedule Cập nhật: 22/12/2025 11:41 visibility 2,511 lượt đọc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chồng bà nghe xong thì liên tục gật đầu.

Lục Thừa Uyên không hiểu sao bỗng thấy sợ, toàn thân như lạnh toát. Ngay cả hô hấp cũng trở nên cẩn trọng, cố gắng giảm sự tồn tại của bản thân.

Tới bốn giờ chiều.

Tiểu Cầm đến truyền dịch cho anh, nhìn thấy sắc mặt anh liền hỏi:

“Anh sao mặt lại đỏ như vậy?”

Lục Thừa Uyên không biết nên trả lời thế nào, anh cảm thấy người lúc nóng lúc lạnh.

Tiểu Cầm tự nhiên cầm súng đo nhiệt độ quét lên trán anh, thất thanh kêu lên:

“Trời ơi, anh bị sốt rồi, ba mươi chín độ! Anh không thấy khó chịu sao? Sao không nói gì hết? Thật là!”

Cô bé vừa nói xong thì vội vã đi gọi Lạc Ninh tới.

Thấy vợ đến, Lục Thừa Uyên lại càng căng thẳng và sợ hãi, sợ bị vợ mắng.

Lạc Ninh tức giận lườm Lục Thừa Uyên một cái, rất muốn chửi mắng anh, nhưng vì xung quanh còn nhiều bệnh nhân và người nhà nên cô đành nuốt lại lời thô lỗ vào trong.

Cô lấy ống nghe kiểm tra cho anh.

Sau đó đi kiểm tra vết thương, có dấu hiệu bị viêm.

Cô bảo Tiểu Cầm lấy máu của Lục Thừa Uyên đi xét nghiệm.

Diệp Tử mang thuốc hạ sốt đến đưa cho Lạc Ninh.

Lạc Ninh nhìn chằm chằm Lục Thừa Uyên uống thuốc xong thì nghiêm giọng trách:

“Không khỏe thì phải nói, đừng cố chịu đựng. Đừng tưởng còn trẻ, khỏe mạnh là không sao. Nếu dẫn đến nhiễm trùng huyết, thì đến thần y cũng không cứu nổi anh.”

Lục Thừa Uyên ngoan ngoãn gật đầu.

Thật ra anh chẳng sợ vết thương xấu đi chút nào, vì anh biết Lạc Ninh quan tâm đến mình. Cô sẽ không để anh chết.

Nửa tiếng sau, Lạc Ninh tra kết quả xét nghiệm máu của Lục Thừa Uyên trong máy tính. Có viêm, nhưng may là chưa dẫn đến nhiễm trùng huyết. Có thể sáng nay lúc giúp người mà vết thương bị kéo giãn dẫn đến viêm.

Lạc Ninh kê thuốc kháng viêm truyền dịch, bảo Tiểu Cầm nhanh chóng lấy thuốc về truyền cho anh.

Sau khi truyền xong, Tiểu Cầm quay lại báo:

“Chị Ninh, anh Châu đã hạ sốt rồi ạ.”

Lạc Ninh thở phào nhẹ nhõm.

Dù cô rất giận, nhưng cũng không muốn người đàn ông này chết ở đây.

Cô còn muốn chờ anh nói rõ vì sao lại giả vờ không quen cô, còn đính hôn với người phụ nữ khác.

Khoa cấp cứu rất bận, Lạc Ninh không có thời gian nghĩ ngợi. Lúc này lại có bệnh nhân mới được xe cấp cứu đưa tới — là một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng.

Nạn nhân là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, lúc đưa đến đã hấp hối, một chân bị cắt cụt tại hiện trường.

Vì anh ta bị kẹt trong xe, hơn nữa cái chân đó đã bị hoại tử, nên buộc phải cắt bỏ.

Lạc Ninh bảo Diệp Tử gọi Thẩm Yến Nam ở khoa xương khớp đến hỗ trợ, ba người cùng nhau cấp cứu cho bệnh nhân.

Phòng cấp cứu trở nên hỗn loạn.

Bên ngoài vang lên tiếng khóc đau đớn.

Giường cấp cứu nằm chéo phía trước Lục Thừa Uyên, anh nhìn thấy máu của bệnh nhân nhỏ xuống đất, chẳng mấy chốc đã thành vũng lớn.

Hai mươi phút sau, công tác cấp cứu phải dừng lại, Diệp Tử thông báo thời gian tử vong.

Khi Lạc Ninh mặc áo blouse trắng nhuốm máu đi ngang qua Lục Thừa Uyên, anh thấy mắt cô đỏ hoe.

Cô liếc nhìn anh một cái, ánh mắt như chứa đầy oán trách.

Thẩm Yến Nam đuổi theo an ủi:

“Ninh Ninh, chúng ta đã cố hết sức rồi, vết thương của anh ta quá nghiêm trọng.”

Thi thể được phủ vải trắng đẩy đi, nhân viên vệ sinh nhanh chóng dọn dẹp hiện trường.

Phòng cấp cứu lại trở về yên tĩnh.

Bên ngoài cũng không còn tiếng động.

Cứ như mọi chuyện chưa từng xảy ra vậy.

Tiểu Cầm đến thay dịch truyền cho Lục Thừa Uyên, vừa làm vừa lẩm bẩm:

“Nội tạng cũng bị nát hết rồi, dù là thần y cũng không cứu được. Anh đừng nhìn vẻ ngoài chị Ninh lạnh lùng vô tình, thật ra chị ấy cảm xúc hơn ai hết.”

“Tôi từng thấy chị ấy trốn vào nhà vệ sinh khóc vì không cứu được bệnh nhân… Ai… Khoa cấp cứu là nơi mà nhân viên y tế không ai muốn làm, vì tỉ lệ tử vong ở đây cao nhất.”

“Thật ra với tay nghề của chị Ninh, ở bệnh viện mình, khoa nào chị ấy chọn cũng được. Nhưng chị ấy lại nhất quyết ở lại đây. Tôi nghe bác sĩ Diệp nói là vì ba chị ấy từng là bác sĩ cấp cứu rất giỏi.”

Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com

 

“Chỉ tiếc là ba chị ấy mất sớm, hình như cũng vì tai nạn giao thông…”

Lục Thừa Uyên lặng lẽ lắng nghe, không nói gì.

Tiểu Cầm nói một hồi rồi bỗng che miệng lại:

“Trời ơi, sao tôi lại nói nhiều chuyện của chị Ninh như vậy chứ, chắc tôi bị ma ám rồi… Anh Châu, những lời tôi vừa nói, anh cứ coi như chưa nghe gì hết nhé.”

“Nếu không, chị Ninh mà biết thì sẽ giận tôi mất.”

“Yên tâm, tôi sẽ không nói gì đâu.” – Lục Thừa Uyên đáp khẽ.

Vừa rồi thấy mắt Lạc Ninh đỏ hoe, anh thấy xót xa, chỉ muốn ôm cô vào lòng an ủi.

Nhưng anh không thể.

Vì nhiệm vụ, anh buộc phải giả vờ không quen cô.

Lạc Ninh trở lại phòng cấp cứu, vẻ ngoài đã bình tĩnh như thường, tiếp tục công việc như chưa có gì xảy ra.

Nhưng Lục Thừa Uyên biết, cô chỉ đang giấu mọi đau buồn vào trong.

Khi giao ca xong, Lục Thừa Uyên vẫn thấy cô còn ở đây.

Anh tìm cơ hội hỏi Tiểu Cầm:

“Bác sĩ Lạc sao vẫn chưa tan ca?”

 

Đến giờ ăn, Lục Thừa Uyên thấy có người giao đồ ăn cho Lạc Ninh.

Một lúc sau, Tiểu Cầm mang một phần cơm đến cho anh:

“Nè, bác sĩ Lạc mời anh ăn đó. Nhưng anh đừng hiểu lầm, bác sĩ Lạc có chồng rồi, anh cũng có bạn gái. Chị ấy làm vậy là vì anh từng cứu chị ấy thôi.”

“Ừ, tôi biết rồi, nhờ cô chuyển lời cảm ơn giúp tôi.” – Lục Thừa Uyên thuận theo lời Tiểu Cầm mà đáp.

Tiểu Cầm lúc này mới yên tâm, giúp anh lấy bàn bày cháo ra.

Vừa quay người lại, Tiểu Cầm liền trở về ngồi ăn cơm hộp cùng Lạc Ninh.

Ăn xong, cô lại chạy tới giúp Lục Thừa Uyên dọn dẹp hộp cơm, tiện thể hỏi một câu:

“Chị Ninh bảo tôi hỏi anh, giờ còn cảm thấy lúc nóng lúc lạnh nữa không? Nếu thấy không khỏe nhất định phải nói đó nha.”

Lục Thừa Uyên nhìn về phía bàn làm việc của Lạc Ninh, cô đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.

Anh đáp:

“Giúp tôi nói với bác sĩ Lạc, bây giờ tôi không cảm thấy khó chịu gì nữa, nếu có, nhất định sẽ nói với mọi người.”

Tiểu Cầm:

“Được rồi, vậy anh nghỉ ngơi đi.”

Tối nay khoa cấp cứu yên ả lạ thường, Lạc Ninh có thể ngồi lại xử lý một số văn bản công việc.

Mãi đến nửa đêm, bất ngờ có một nhóm người mặc đồ đen tràn vào.

Người dẫn đầu chính là Cao Mỹ Mỹ.

Cô ta khoác tay một người đàn ông trung niên đeo kính râm màu đen, cùng nhau tiến về phía Lục Thừa Uyên, giới thiệu với anh.

Tiểu Cầm nhìn thấy nhóm người đó thì hơi sợ, liền ghé vào tai Lạc Ninh thì thầm:

“Chị Ninh, mấy người kia trông đáng sợ quá, có cần gọi bảo vệ không ạ?”

Lạc Ninh mở to mắt quan sát động tĩnh của nhóm người, đáp:

“Chưa cần đâu, họ tới tìm anh Châu, không phải đến gây chuyện.”

Ở thành phố Bắc Lĩnh này, ai mà không biết Bệnh viện Đức Khang là chuỗi bệnh viện thuộc Tập đoàn Lục thị, mà nơi này lại là bệnh viện trung tâm.

Những người kiểu này vừa nhìn đã biết là dân xã hội đen, mà loại người đó sẽ không tùy tiện đến nơi như thế này để gây rối.

Đắc tội với nhà họ Lục, với họ chẳng có chút lợi lộc nào.

Nhóm người chỉ ở lại vài phút rồi rời đi.

Khi Cao Mỹ Mỹ đi ngang qua Lạc Ninh, còn cố tình dùng ánh mắt đầy thách thức lườm cô một cái.

Nhưng lúc đó sự chú ý của Lạc Ninh lại đặt hết vào người đàn ông đeo kính râm đi bên cạnh Cao Mỹ Mỹ — cô cảm thấy hình như đã từng gặp ông ta ở đâu đó rồi.

Không lâu sau khi đám người đó rời đi, Tiểu Cầm đã nhanh chóng nghe ngóng được thông tin, cô báo lại cho Lạc Ninh:

“Chị Ninh, thì ra người đàn ông đeo kính râm đó là cha vợ tương lai của anh Châu, mấy người còn lại là thuộc hạ của ông ta. Bảo sao cô gái tên Mỹ Mỹ kia lại hống hách đến vậy, chắc chắn là dân xã hội đen rồi.”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right