Cô dặn dò nhân viên đóng gói cẩn thận và gửi thẳng đến tay bệnh nhân tên Châu Thịnh Mẫn ở khoa cấp cứu.
Lúc này, Lục Thừa Uyên đang nằm trong phòng bệnh, tâm trạng rất bực bội.
Nếu không phải vì nhiệm vụ hiện tại buộc anh không được để lộ thân phận, thì chắc chắn anh đã đuổi theo và cho Thẩm Yến Nam một trận ra trò, cảnh cáo đừng bén mảng đến gần Lạc Ninh nữa.
Cũng vì Lạc Ninh, anh càng nóng lòng muốn kết thúc nhiệm vụ sớm.
Ba năm rồi, đã đến lúc kết thúc tất cả.
Anh chỉ còn chờ cha của Cao Mỹ Mỹ về nước.
Không uổng công anh dùng “khổ nhục kế” suốt thời gian qua…
Không biết đã bao lâu trôi qua, đột nhiên có một thanh niên bước vào phòng hỏi: “Ai là Châu Thịnh Mẫn?”
Lục Thừa Uyên lập tức căng thẳng, không lên tiếng mà âm thầm quan sát người kia – chỉ là một chàng trai bình thường, tay cầm túi giống đồ ăn ngoài.
Tiểu Cầm chạy tới hỏi: “Anh tìm Châu Thịnh Mẫn làm gì?”
Cậu trai giơ túi lên: “Giao đồ ăn, có người đặt cháo thịt nạc cho anh ấy bên tiệm bọn tôi.”
Tiểu Cầm lúc này mới chỉ vào giường của Lục Thừa Uyên: “Ở kia kìa.”
Cậu trai có vẻ không vui, nhanh chân bước tới gần Lục Thừa Uyên: “Sao anh không lên tiếng? Đây là cháo thịt nạc do một cô gái xinh đẹp gửi tặng đấy.”
Lục Thừa Uyên ngơ ngác: “Cô gái nào? Tên gì?”
“Không biết tên. Chỉ biết cô ấy làm việc ở bệnh viện này, là nữ bác sĩ xinh đẹp nhất ở đây. Thôi nhé, tôi đi đây.” – cậu thanh niên nói xong liền vội vã rời đi.
Tiểu Cầm ghé sát lại cười nói với anh:
“Nữ bác sĩ xinh đẹp nhất bệnh viện này thì chỉ có thể là chị Ninh thôi. Chắc chắn là chị ấy đặt cho anh đó, để cảm ơn anh đã cứu mọi người.”
“Ồ…” – Lục Thừa Uyên thấy trong lòng vui như mở hội, Lạc Ninh vẫn để tâm đến anh, nhưng anh không thể lộ rõ ra ngoài.
Tiểu Cầm kê một chiếc bàn nhỏ lên giường: “Đặt cháo lên đây mà ăn đi. Của tiệm Dư Ký đó, cháo ở đấy ngon lắm, nhưng hơi đắt, một phần như vậy tận 39 đồng.”
“Chị Ninh thật tốt với anh, nhất định phải ăn hết nhé, đừng lãng phí.”
Nói xong, Tiểu Cầm đi làm việc tiếp.
Lục Thừa Uyên đợi cô đi rồi vội mở hộp, cầm thìa ăn lấy ăn để.
Thơm thật, dù chỉ là cháo thịt nạc đơn giản, nhưng hương vị lại hoàn toàn khác biệt.
Với anh, đây là bát cháo ngon nhất đời mình từng ăn.
Ở một nơi khác, ba người Lạc Ninh ăn xong bữa trưa.
Thấy nhiều món trên bàn chưa đụng đến, Lạc Ninh gọi nhân viên phục vụ đến đóng gói hết lại, thêm một phần cơm trắng.
Diệp Tử chỉ mỉm cười, không vạch trần.
Ba người quay về bệnh viện, Lạc Ninh nói lời tạm biệt với Thẩm Yến Nam: “Anh Yến Nam, anh đi nghỉ ngơi đi, em mang đồ ăn về cho Tiểu Cầm. Cảm ơn bữa trưa của anh.”
Thẩm Yến Nam cười lịch thiệp: “Không có gì… Lần sau nếu có chuyện nguy hiểm, nhớ gọi cho anh.”
Diệp Tử trêu: “Bác sĩ Thẩm ơi, gọi anh cũng vô ích. Anh đến thì mọi chuyện xong hết rồi, như hôm nay đó – nếu không có anh Châu kia ra tay, thì chưa biết chuyện gì đã xảy ra.”
“Diệp Tử!” – Lạc Ninh ngắt lời, “Đừng làm lỡ giờ nghỉ trưa của anh Yến Nam.”
Diệp Tử lập tức đổi tông: “Bác sĩ Thẩm, cảm ơn bữa trưa nhé. Hẹn gặp lại.”
Thẩm Yến Nam nhìn theo bóng lưng Lạc Ninh và Diệp Tử rời đi, lòng đầy chua xót.
Anh không hiểu tại sao Lạc Ninh lại không chịu chấp nhận mình?
Cả hai lớn lên bên nhau, anh chưa bao giờ giấu giếm tình cảm của mình.
Nhưng Lạc Ninh luôn giữ khoảng cách.
Ba năm trước, khi nghe tin Lạc Ninh đột ngột kết hôn, anh như sụp đổ.
Anh từng tìm cô hỏi cho ra lẽ, muốn biết người đàn ông đó là ai.
Nhưng Lạc Ninh chẳng nói gì cả.
Ba năm qua, anh chưa từng gặp người chồng kia một lần.
Anh bắt đầu nghi ngờ người đó không tồn tại.
Nghĩ rằng có thể cô chỉ dựng chuyện để tránh các đối tượng theo đuổi phiền toái.
Vậy nên anh vẫn còn hy vọng, tin rằng một ngày nào đó sẽ chạm được vào trái tim cô.
Lạc Ninh không biết gì về những suy nghĩ trong lòng Thẩm Yến Nam.
Cô và Diệp Tử mang đồ ăn quay về khoa cấp cứu tìm Tiểu Cầm.
Tiểu Cầm thấy Lạc Ninh mang đồ ăn về liền vui mừng nhận lấy, rồi hăng hái báo cáo:
“Chị Ninh, anh Châu ăn hết bát cháo rồi, không chừa một hạt!”
Lạc Ninh khẽ cong khóe môi: “Sao em biết là chị đặt?”
Tiểu Cầm: “Anh giao hàng nói là bác sĩ xinh đẹp nhất bệnh viện đặt. Ngoài chị ra còn ai nữa? Em biết mà, chị là vì anh ấy đã cứu mọi người nên cảm ơn.”
“Tiểu Cầm thông minh quá.” – Diệp Tử cười đầy ẩn ý.
Lục Thừa Uyên thấy Lạc Ninh quay lại thì tâm trạng lại vui hơn hẳn.
Anh mong cô đến gần mình, nhưng Lạc Ninh lại… quay lưng bỏ đi.
Lục Thừa Uyên: …
Lạc Ninh cố tình không thèm để ý đến anh.
Trên đường quay về phòng trực, Diệp Tử vừa đi vừa liếc Lạc Ninh đầy tò mò.
Cô cố ý thở dài một cái thật dài: “Không thể tin nổi, hình như ai đó đang yêu rồi đấy.”
Lạc Ninh liếc bạn thân một cái: “Sao cậu rút ra kết luận đó?”
Diệp Tử cười tinh quái: “Người duy nhất từng được chị Ninh nhà chúng ta đích thân đặt và rút ống tiểu chính là người này. Còn vụ đặt đồ ăn gửi qua nữa.”
Lạc Ninh mím môi phủ nhận: “Tại vì anh ta là chủ nhà của mình, nên mình mới làm vậy. Dù gì mình cũng đang ở nhà người ta, có chút cảm ơn là điều cần thiết, đúng không?”
Diệp Tử chép miệng: “Tự lừa mình dối người thôi.”
Lạc Ninh đột nhiên dừng bước.
“Gì vậy?” – Diệp Tử nhìn theo ánh mắt cô, thì thấy đối diện là một cây ATM tự phục vụ của ngân hàng.
Lạc Ninh không nói lời nào, sải bước nhanh về phía cây ATM.
Cô rút ví trong túi ra, mở ví, lôi ra một chiếc thẻ đen, nhét vào máy, rồi nhanh chóng nhập mật khẩu – thao tác dứt khoát.
“Là cái thẻ chồng cậu đưa ấy à? Là thẻ kim loại, nhưng hình như là thẻ phụ loại hai thì phải…” – Diệp Tử lẩm bẩm bên cạnh.
Lạc Ninh vẫn không đáp lời, chọn mục “Tra cứu số dư”.
Cô nín thở chờ đợi.
Ngay khi số dư hiển thị, Diệp Tử hét lên: “Ba trăm ngàn! Tên đàn ông khốn đó thật sự chuyển cho cậu ba trăm ngàn rồi!”
Lạc Ninh nghĩ một chút, rồi bấm “thoát thẻ”.
Cô rút thẻ ra, nhét lại vào ví, cất kỹ.
Diệp Tử liếc nhìn cô, hỏi: “Cậu định sao? Chuyển số tiền này đi mua nhà đi, có thể mua căn rộng hơn đấy.”
“Không được.” – Lạc Ninh cuối cùng cũng mở miệng – “Lỡ đâu số tiền này là anh ta lừa từ người phụ nữ khác thì sao? Đến lúc đó chắc chắn mình sẽ phải trả lại.”
Diệp Tử bĩu môi: “Cũng đúng… Nhưng nếu một ngày nào đó anh ta quay lại bên cậu, cậu còn muốn chấp nhận không?”
“Không.” – Lạc Ninh đáp dứt khoát – “Mình thấy bẩn.”
Dù là về mặt tinh thần hay thể xác, cô đều không thể chấp nhận một người đàn ông phản bội.
Lục Thừa Uyên phát hiện, buổi chiều khi Lạc Ninh quay lại khoa cấp cứu làm việc…
Có vẻ như có gì đó không ổn.
Toàn thân cô tỏa ra khí chất kiểu “đừng có mà dây vào bà đây” đầy nguy hiểm.
Sắc mặt vừa lạnh vừa dữ.
Thậm chí đến bác gái – người nhà bệnh nhân ngồi cạnh cũng nhận ra, thì thầm với chồng: “Bác sĩ Lạc có vẻ đang giận đấy, ông cẩn thận chút nha.”