Chương 8: Anh hùng cứu mỹ nhân

person Tác giả: Hướng Cẩm schedule Cập nhật: 22/12/2025 11:41 visibility 4,373 lượt đọc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Im miệng cho tôi!” – người đàn ông gào lên, “Một lũ lang băm! Các người chính là kẻ giết con trai tôi! Tôi phải giết hết các người!”

Vừa dứt lời, người trung niên vung dao phay lao về phía Lạc Ninh và Diệp Tử.

Lạc Ninh chưa kịp phản ứng thì bất ngờ một bóng người lao tới, trực tiếp đè tên đàn ông xuống đất.

Con dao phay trên tay hắn rơi “keng” xuống sàn.

Lạc Ninh lập tức lao đến, nhặt dao lên rồi chạy ra ngoài, vừa chạy vừa gọi to: “Bảo vệ! Bảo vệ!”

Đội trưởng bảo vệ cùng một nhóm bảo vệ mang theo dùi cui xông vào – họ vừa phát hiện tình huống nguy hiểm qua camera giám sát.

Lạc Ninh chỉ vào phòng cấp cứu: “Ở trong kia!”

Đội trưởng lập tức dẫn người xông vào.

 

Lúc này, gã đàn ông đã bị bảo vệ khống chế.

Cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Đội trưởng bảo vệ vừa gọi báo cảnh sát, vừa ra lệnh đưa người đàn ông đi.

Bất ngờ, Tiểu Cầm hét lên, chỉ vào bụng Lục Thừa Uyên: “Máu kìa, vết thương của anh ấy chảy máu rồi!”

Lạc Ninh lập tức chạy lại, vén áo bệnh nhân lên kiểm tra: “Vết thương bục chỉ rồi. Tiểu Cầm, chuẩn bị dụng cụ khâu lại.”

“Vâng, chị Ninh!” – Tiểu Cầm vội vàng đi lấy dụng cụ.

Lạc Ninh trừng mắt nhìn Lục Thừa Uyên, trách khẽ:

“Anh không cần mạng nữa à? Ông ta có dao trên tay, lao vào như vậy anh có biết là rất nguy hiểm không? Nếu sơ sẩy thì sao?”

Lục Thừa Uyên cười nhẹ, tự tin đáp: “Tôi có tính toán, sẽ không để xảy ra chuyện.”

Lạc Ninh liếc mắt: “Anh tưởng mình là cảnh sát chắc? Lần này coi như anh may mắn.”

“Chàng trai trẻ, cậu thật dũng cảm!” – người nhà bệnh nhân bên cạnh khen ngợi, một bác gái cười rạng rỡ nói: “Cảm ơn cậu đã cứu chúng tôi. Nếu không có cậu, chúng tôi có khi đã mất mạng rồi.”

Lời bác gái vừa dứt, những người khác đồng loạt phụ họa:

“Đúng thế, thật sự may mà có cậu!”

“Cậu xứng đáng được bệnh viện miễn phí điều trị, cậu đã ngăn chặn một vụ án nghiêm trọng đấy!”

“Đúng rồi, phải để viện trưởng khen thưởng, mời truyền thông thành phố Bắc Lĩnh đến phỏng vấn biểu dương lòng dũng cảm của cậu!”

Lục Thừa Uyên nhíu mày: “Chỉ là chuyện nhỏ, dù tôi không ngăn được thì bảo vệ cũng sẽ đến kịp.”

Lạc Ninh nhìn anh, nhận ra lúc xông vào cứu người thì không sợ gì, vậy mà giờ nghe khen lại lúng túng.

Cô cố ý phụ họa: “Mọi người nói đúng. Anh Châu, anh đã cứu chúng tôi, tôi sẽ đích thân đến gặp viện trưởng, đề xuất miễn toàn bộ viện phí cho anh, còn tặng anh một tấm biểu ngữ nữa.”

“Đừng mà!” – Lục Thừa Uyên đột ngột nắm lấy cổ tay cô, nghiêm túc: “Đừng nói gì với viện trưởng hết. Coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”

Cảm giác tê tê truyền đến từ cổ tay khiến Lạc Ninh thoáng ngẩn người, cô liếc nhìn chỗ tay anh đang nắm, rồi rút tay lại.

Cô cố ý hỏi khó: “Tại sao? Anh sợ gì vậy?”

Trán Lục Thừa Uyên bắt đầu lấm tấm mồ hôi, hơi thở cũng gấp gáp: “Tôi không sợ, chỉ là tôi không thích bị chú ý… Tôi… tôi mắc chứng sợ xã hội.”

“Anh sợ xã hội á?” – Lạc Ninh bật cười, “Tôi không thấy vậy đâu.”

Diệp Tử cũng nhìn Lạc Ninh, rồi cười nói: “Anh Châu à, tôi nghĩ người như anh, nên được truyền thông ca ngợi để khích lệ tinh thần dũng cảm. Xã hội bây giờ đang lạnh lùng quá, rất cần những anh hùng như anh.”

Lục Thừa Uyên trầm mặt, im lặng vài giây rồi nói: “Nói thật với các cô, tôi không phải anh hùng như các cô nghĩ.”

“Tôi có rất nhiều kẻ thù bên ngoài, nếu bị lộ mặt, rất có thể sẽ bị truy sát.”

 

Lạc Ninh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, không giống đang nói dối.

Chẳng lẽ đây là lý do khiến anh phải đổi tên?

Tiểu Cầm mang dụng cụ đến, cuộc trò chuyện dừng lại. Lạc Ninh bắt đầu tập trung xử lý vết thương và khâu lại.

Xong xuôi, cô vừa đặt dụng cụ xuống thì Thẩm Yến Nam chạy vào, thở hổn hển: “Anh vừa nghe nói có người nhà bệnh nhân mang dao hành hung, em có sao không? Có bị thương không? Để anh xem nào.”

Lục Thừa Uyên nắm chặt tay thành nắm đấm khi thấy Thẩm Yến Nam.

Lạc Ninh liếc Lục Thừa Uyên, rồi nói với Thẩm Yến Nam: “Ra ngoài nói đi. Anh ăn trưa chưa?”

Thẩm Yến Nam: “Chưa, mình cùng đi nhé.”

Diệp Tử mím môi cười, đi theo hai người ra phòng thay đồ.

Thẩm Yến Nam đợi bên ngoài, Lạc Ninh và Diệp Tử vào thay đồ.

Diệp Tử vừa cởi áo blouse trắng, vừa thì thầm với Lạc Ninh: “Mình dám chắc, tên Châu Thịnh Mẫn đó chính là người mà cậu từng cưới chớp nhoáng. Vừa nãy thấy bác sĩ Thẩm lo cho cậu, anh ta giận ra mặt.”

Lạc Ninh: “Mình cũng biết là anh ta. Nhưng không hiểu vì sao lại phải như vậy.”

Diệp Tử: “Có khi anh ta thật sự có nhiều kẻ thù nên mới đổi tên để tránh bị truy sát?”

Lạc Ninh khẽ nhếch môi: “Muốn diễn thì cứ diễn đi. Lúc cưới, mình cũng chẳng mong sống với anh ta cả đời. À này, mình đang tính mua nhà. Cậu có người bạn làm bất động sản đúng không?”

“Giúp mình liên hệ với cậu ấy, nhờ tìm cho mình một căn hộ gần bệnh viện. Căn cũ cũng được, miễn là dọn vào ở luôn, đỡ phải sửa chữa mệt mỏi.”

Diệp Tử ngạc nhiên: “Sao cậu lại muốn mua nhà gấp thế?”

Lạc Ninh: “Căn hộ mình đang ở là của anh ta mà. Với tình hình này, sớm muộn gì chúng mình cũng ly hôn. Mình phải lo đường lui trước, tránh để bị đá ra đường không chốn dung thân.”

Diệp Tử: “Ừ cũng phải. Vậy để lát nữa mình hỏi giúp cậu. Cậu định mua căn hộ bao nhiêu mét vuông?”

Lạc Ninh: “Tiền của mình chắc chỉ đủ mua căn hộ nhỏ khoảng 20–30 mét vuông thôi.”

Diệp Tử: “Vậy để mình nhờ bạn mình canh chừng trước. Đến lúc đó nếu cậu thiếu tiền thì nói mình, thiếu bao nhiêu mình cho mượn. Nhà cửa là thứ phải mua đúng gu mình thích, nếu không thì thà đi thuê còn hơn.”

Lạc Ninh ôm chầm lấy cô: “Yêu cậu chết đi được, cậu là người tốt với mình nhất. Cậu yên tâm, mình sẽ trả lãi đầy đủ.”

Diệp Tử đẩy cô ra: “Biến đi, ai thèm tiền lãi của cậu chứ? Nếu thế thì mình đi cho vay nặng lãi còn hơn.”

Lạc Ninh mím môi cười: “Cũng không phải là không thể đâu nha~”

Hai người bước ra khỏi phòng thay đồ, Thẩm Yến Nam đang đứng ngoài đợi thấy vậy liền hỏi: “Có chuyện gì vui vậy? Vừa rồi không phải mới gặp chuyện nguy hiểm sao?”

Diệp Tử cười đáp: “Lạc Ninh định mua nhà đấy. Em bảo nếu không đủ tiền thì em cho mượn.”

Thẩm Yến Nam nhìn sang Lạc Ninh, nghiêm túc hỏi: “Em muốn mua kiểu nhà như thế nào? Anh có mấy căn, đang định bán. Nếu em có thời gian, anh có thể dẫn em đi xem.”

Lạc Ninh hiểu Yến Nam đang muốn giúp mình.

Nhưng cô không muốn nhận sự giúp đỡ kiểu đó: “Cảm ơn anh, anh Yến Nam. Diệp Tử đã nhờ bạn giúp tìm rồi, em xem trước mấy căn bên đó đã.”

“Hơn nữa, em cũng chưa chắc sẽ mua ngay, mới chỉ là suy nghĩ thôi.”

Thẩm Yến Nam hơi thất vọng, nhưng vẫn gượng cười: “Được. Vậy sau này nếu em muốn xem mấy căn của anh thì cứ nói nhé.”

Lạc Ninh: “Vâng, nếu cần em sẽ nói.”

Ba người tìm một nhà hàng gần bệnh viện.

Sau khi gọi món, Lạc Ninh nhân lúc đi vào nhà vệ sinh, đã đến quầy phục vụ để đặt cho Lục Thừa Uyên một bát cháo thịt nạc.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right