Chương 7: Chăm sóc đặc biệt cho anh ta

person Tác giả: Hướng Cẩm schedule Cập nhật: 22/12/2025 11:41 visibility 3,250 lượt đọc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Ninh vung tay một cái, Cao Mỹ Mỹ ngã phịch xuống đất.

Lạc Ninh cúi nhìn cô ta từ trên cao, nói: “Tốt đấy, gọi người đến đi. Tôi cũng thấy chỗ này chướng mắt từ lâu rồi. Cô gọi người đến đập phá đi, bệnh viện chúng tôi có cớ sửa sang lại, tôi còn được nghỉ phép nữa ấy chứ.”

Lục Thừa Uyên ngồi trên giường bệnh, cố nhịn cười.

Anh thích cái tính này của Lạc Ninh.

Cao Mỹ Mỹ tức điên nhìn Lạc Ninh – người chẳng hành xử theo lẽ thường: “Tôi sẽ đi tố cáo cô! Cô dùng bạo lực với người nhà bệnh nhân, để xem bệnh viện có sa thải cô không!”

Lạc Ninh quay sang hỏi những người có mặt: “Tôi có dùng bạo lực không?”

Mọi người đồng loạt lắc đầu.

Tiểu Cầm lấy hết can đảm nói: “Cô ta tự đứng không vững nên ngã, em có thể làm chứng.”

Diệp Tử cười mím môi: “Tôi cũng làm chứng. Mọi người nhìn đôi giày cao gót của cô ta đi, không ngã mới là lạ.”

Cao Mỹ Mỹ tức đến mức gần như bật khóc: “Các người… các người bắt nạt tôi! Tôi sẽ bảo ba tôi dạy dỗ các người!”

Các bệnh nhân xung quanh không nhịn được nữa, đồng loạt lên tiếng:

“Cô gái trẻ, cô nói trắng thành đen vậy à? Mắt chúng tôi còn sáng, rõ ràng là cô ăn h**p nhân viên y tế mà lại đổ vấy họ bắt nạt cô?”

“Đúng thế, ba mẹ cô dạy cô kiểu gì vậy?”

“Chắc là không dạy rồi. Trên làm sai, dưới mới hư hỏng. La lối om sòm, thật ồn ào!”

Lục Thừa Uyên quay sang người thanh niên đứng cạnh giường, nghiêm túc nói: “Đưa cô Cao về đi, không cần cô ấy chăm sóc nữa. Cũng không cần ai khác đến, tôi tự lo được.”

Cao Mỹ Mỹ hốt hoảng: “Đừng mà Thịnh Mẫn, em hứa không gây chuyện nữa, anh đừng đuổi em đi được không?”

Lục Thừa Uyên mặt tối sầm: “Nếu em không về, thì hủy hôn đi.”

Lạc Ninh nhướng mày, môi khẽ giật giật.

Nụ cười giễu cợt hiện rõ nơi khóe miệng – tên đàn ông khốn này thật sự định đính hôn với người phụ nữ kia sao?

Nghĩ đến việc anh ta từng đồng ý kết hôn với cô cũng nhanh gọn như vậy, Lạc Ninh không khỏi nghi ngờ – không lẽ đúng là cao thủ lừa tình?

Cao Mỹ Mỹ hoảng hốt, vội vàng nói: “Được, Thịnh Mẫn, em nghe anh. Em về, em về ngay. Nhưng anh phải hứa với em, không được thích bất kỳ ai ở đây!”

Lục Thừa Uyên không thèm để ý, chỉ quát người thanh niên bên cạnh: “Còn đứng đó làm gì?”

Người kia vội vàng đến đỡ Cao Mỹ Mỹ, miễn cưỡng kéo cô ta đi.

Phòng bệnh yên tĩnh trở lại.

Tiểu Cầm thở phào nhẹ nhõm, bước đến cảm ơn: “Cảm ơn chị, chị Ninh. Nếu không có chị, chắc em bị cô ta tát sưng mặt mất.”

Lạc Ninh đặt tay lên vai Tiểu Cầm: “Nhớ kỹ nhé Tiểu Cầm, gặp những người nhà bệnh nhân vô lý như vậy, em không cần phải nhẫn nhịn. Chúng ta là bác sĩ, không phải người hầu của ai cả.”

Tiểu Cầm cắn môi gật đầu: “Vâng, em hiểu rồi ạ.”

Lạc Ninh liếc mắt ra hiệu cho Diệp Tử rồi bắt đầu kiểm tra tình trạng của từng bệnh nhân trong phòng.

Lục Thừa Uyên ngồi trên giường, ánh mắt không rời khỏi bóng dáng Lạc Ninh.

Tiểu Cầm bước đến thay chai truyền, thấy ánh mắt anh ta thì khẽ nhắc: “Anh Châu à, bác sĩ Lạc kết hôn rồi đó. Chồng chị ấy đẹp trai lắm, anh đừng có nghĩ linh tinh.”

Mấy lời này, Tiểu Cầm nói một mạch.

Vì cô từng nhiều lần gặp bệnh nhân phải lòng Lạc Ninh.

Cô đã quen với việc phải giải thích đi giải thích lại như vậy.

Lục Thừa Uyên tò mò hỏi: “Cô từng gặp chồng cô ấy sao?”

Tiểu Cầm lắc đầu: “Chưa, là nghe bác sĩ Diệp kể. Bác sĩ Diệp là bạn thân của bác sĩ Lạc, là bạn đại học luôn, thân thiết lắm. Bác sĩ Diệp thì vẫn độc thân, nhưng chị ấy có bạn trai rồi mà.”

Lục Thừa Uyên: “Ý cô là, bác sĩ Diệp từng gặp chồng bác sĩ Lạc?”

Tiểu Cầm chớp mắt: “Cái đó thì tôi không biết, nhưng họ là bạn thân, chắc là từng gặp… Sao anh hỏi nhiều vậy? Anh có bạn gái rồi mà!”

Lục Thừa Uyên mỉm cười, không nói gì thêm.

Vài phút sau, Lạc Ninh và Diệp Tử bước đến chỗ anh.

Sắc mặt cô bình thản.

Cô giữ vẻ nghiêm túc khi kiểm tra cho anh, sau đó quay sang Diệp Tử nói: “Không có vấn đề gì, có thể rút ống tiểu.”

Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!

 

Diệp Tử gật đầu, kéo rèm lại rồi lùi ra ngoài.

Lục Thừa Uyên căng thẳng hẳn: “Khoan đã, gọi bác sĩ nam đến đi.”

Lạc Ninh quay đầu nhìn anh chằm chằm, thầm nhủ: Tên khốn này, ba năm trước còn lăn lộn trên giường khách sạn với mình mà chẳng thấy ngại gì.

“Anh đoán xem, ai là người đã đặt ống tiểu cho anh?” Lạc Ninh lười biếng hỏi.

Lúc đó Lục Thừa Uyên còn đang hôn mê, chẳng biết gì.

Thông thường, mấy việc như đặt/rút ống tiểu sẽ do y tá thực hiện – nhưng Lục Thừa Uyên là ngoại lệ.

 

Không đếm xỉa đến sự xấu hổ của anh, cô vén chăn lên.

Giây tiếp theo, đôi mày cô khẽ nhướng lên – thì ra là vì vậy mà anh ta ngại.

Lạc Ninh mặc kệ vẻ lúng túng của Lục Thừa Uyên, nhanh chóng rút ống tiểu.

Khử trùng sạch sẽ.

Giúp anh mặc lại quần.

Xong xuôi, cô thản nhiên kéo rèm ra bước đi.

Để lại Lục Thừa Uyên mặt đỏ như gấc chín.

Tiểu Cầm chạy đến, thì thầm hỏi: “Anh Châu, chị Ninh rút ống tiểu cho anh rồi sao? Kỳ lạ thật, chị ấy chưa từng làm mấy việc đó mà.”

Lục Thừa Uyên sững người: “Vậy thường ai làm?”

Tiểu Cầm: “Bọn tôi mà, đặt hay rút ống tiểu đều là việc của y tá.”

Khóe môi Lục Thừa Uyên khẽ cong.

Vậy là, cô đối với anh – là đặc biệt chăm sóc rồi.

Lạc Ninh rửa tay xong, tiện thể đi vệ sinh, rồi quay lại tiếp tục công việc.

Lục Thừa Uyên vẫn luôn dõi theo bóng dáng của Lạc Ninh, nhìn cô đi ra đi vào cả buổi sáng mà không uống nổi một ngụm nước.

Điều đó khiến anh không khỏi xót xa.

Lạc Ninh biết rõ ánh mắt của Lục Thừa Uyên luôn dán chặt vào mình.

Cô còn cố tình thường xuyên đi qua trước giường bệnh của anh.

Chính là muốn xem anh còn giả vờ được đến khi nào.

Mãi cho đến gần trưa, lúc sắp tan ca.

Bỗng có một người đàn ông lao vào phòng cấp cứu.

Tay hắn cầm lăm lăm con dao phay, gào lớn: “Tôn Bình Chi đâu? Tôn Bình Chi, ông ra đây cho tôi!”

Cả phòng nhốn nháo la hét, ai nấy đều hoảng sợ.

Thấy con dao trong tay người đàn ông kia, Lạc Ninh cũng hơi sợ, nhưng vẫn cố lấy dũng khí hỏi:

“Anh tìm Trưởng khoa Tôn làm gì? Hôm nay ông ấy nghỉ phép, vài ngày nữa mới quay lại. Anh bỏ dao xuống trước đi, đừng làm bệnh nhân hoảng sợ.”

Nghe vậy, ánh mắt gã đàn ông càng thêm hung ác, quay sang nhìn chằm chằm Lạc Ninh, tức tối nói:

“Nếu Tôn Bình Chi không có ở đây, vậy thì tôi giết các người! Dù sao các người cũng giống nhau, chẳng ai là thứ tốt lành!”

“Tôi nhớ ra rồi!” – Diệp Tử chợt kêu lên – “Đây là cha của cậu thanh niên đột tử mấy hôm trước!”

Gã đàn ông nở nụ cười tàn ác: “Không sai, trí nhớ tốt đấy! Chính các người đã hại chết con trai tôi. Hôm nay tôi sẽ bắt toàn bộ bác sĩ ở khoa cấp cứu chôn cùng với nó!”

Lạc Ninh vội vàng giải thích: “Thưa ông, con trai ông đột tử do thức đêm khiến tim ngừng đập. Khi được đưa đến bệnh viện thì đã không còn dấu hiệu sinh tồn. Chúng tôi thực sự đã nỗ lực hết sức để cứu cậu ấy.”

“Đừng ngụy biện!” – gã đàn ông gào lên – “Các người giết nó! Con trai tôi trước giờ khỏe mạnh, thậm chí hiếm khi cảm cúm, sao có thể chết vì thức đêm? Tôi chưa từng nghe ai nói thức đêm lại chết cả!”

Diệp Tử tức giận: “Đó là do ông thiếu hiểu biết! Khoa chúng tôi thường xuyên tiếp nhận các ca đột tử vì thức khuya!”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right