Chương 40: Đợi anh ấy chán ghét cô

person Tác giả: Hướng Cẩm schedule Cập nhật: 22/12/2025 11:41 visibility 638 lượt đọc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Ninh nhìn tách trà an thần còn bốc khói, uể oải nói: “Em đi tắm trước, lát nữa uống sau.”

Lục Thừa Uyên đáp: “Được, vậy anh đậy nắp lại trước.”

Nhìn thấy Lục Thừa Uyên lấy nắp đậy cẩn thận lên tách trà, trong lòng Lạc Ninh thầm nghĩ: Xem anh có thể kiên trì được bao lâu.

Cô cảm thấy, thêm một thời gian nữa thôi, Lục Thừa Uyên chắc chắn sẽ thấy mệt mỏi với việc chăm sóc cô thế này.

Đến lúc đó, anh chắc chắn sẽ viện cớ bận công việc để về nhà trễ.

Hoặc là trực tiếp không về.

Cũng có thể sẽ nhận nhiệm vụ mới, tiếp tục làm cảnh sát ngầm.

Dù kết quả là gì, Lạc Ninh cũng tin rằng cuộc hôn nhân này của hai người sẽ không thể duy trì lâu dài.

Hôm sau, cô mang những suy nghĩ này tâm sự với bạn thân.

Tưởng rằng Diệp Tử sẽ đồng tình, không ngờ lại bị phản bác:

“Cậu đúng là kiểu người phụ nữ tồi tệ! Lão Lục vì cậu mà làm biết bao việc, cậu không biết ơn thì thôi, còn tự bịa đặt nói xấu người ta. Nếu lão Lục biết được, chắc buồn lắm đó!”

Lạc Ninh nhìn chằm chằm vào bạn thân, ánh mắt sắc bén: “Nếu mình nhớ không nhầm thì trước đây cậu là người khuyên mình ly hôn đấy thôi, còn giới thiệu anh họ của cậu làm phương án dự phòng nữa. Giờ quay ngoắt 180 độ là sao?”

Diệp Tử: “Thì lúc đó mình tưởng chồng cậu là tra nam mà. Ai ngờ anh ấy là cảnh sát, lại còn là anh hùng nữa!”

Lạc Ninh chớp đôi hàng mi dài: “Ý cậu là, hiệu ứng của bộ đồng phục đấy à?”

Diệp Tử: “Tất nhiên không chỉ vậy! Mà là vì thái độ của anh ấy với cậu mấy ngày nay đó. Đưa đón tận nơi, pha trà an thần, nấu bữa sáng, xách túi cho cậu – có bao nhiêu người đàn ông làm được mấy chuyện đó?”

Lạc Ninh: “Đàn ông đang yêu ai chẳng vậy.”

Diệp Tử: “Nhưng hai người đâu còn trong giai đoạn yêu đương? Tính thời gian thì đã là vợ chồng già rồi còn gì.”

Lạc Ninh: “Thôi đi, ba năm trước bọn mình chỉ là…”

“Chỉ là ngủ với nhau một lần thôi, mình biết mà!” – Diệp Tử ngắt lời – “Cậu không cần nhấn mạnh nữa, quan trọng là phải nhìn hành động của anh ấy.”

Lạc Ninh: “Mình đang nhìn đây. Nếu anh ấy kiên trì được một năm, mình sẽ chấp nhận cuộc hôn nhân này.”

Diệp Tử: “Được, một năm sau xem tình hình thế nào.”

Lạc Ninh nháy mắt với bạn: “Thế còn cậu với đội phó Trì thì sao? Thật sự không nghĩ lại à?”

Diệp Tử thở dài: “Mình qua cái giai đoạn bốc đồng rồi. Trước đúng là có cảm xúc nhất thời, nhưng đó là do hormone điều khiển thôi.”

“Bây giờ tỉnh táo lại thấy cũng chẳng có gì đặc biệt. Dù sao thì anh ấy cũng không khiến mình rung động đến mức mất kiểm soát.”

Lạc Ninh mím môi, cười nhạt: “Nếu vậy thì thôi.”

Hôm nay khoa cấp cứu lại là một ngày bận rộn. Lạc Ninh và Diệp Tử làm việc không ngơi tay đến tận cuối giờ chiều mới được thở phào.

Sau khi bàn giao ca trực, hai người chuẩn bị tan ca về nhà.

Bất ngờ, một người phụ nữ trung niên bước vào, dáo dác nhìn quanh.

Thấy Lạc Ninh, bà ta lập tức lao tới, giọng the thé mắng xối xả:

“Lạc Ninh! Cô lại đi quyến rũ con trai tôi đúng không? Tôi đã cảnh cáo cô phải tránh xa nó rồi cơ mà!”

Những người trong phòng quay đầu nhìn Lạc Ninh.

Người không rõ chuyện bắt đầu thì thầm bàn tán, ánh mắt tỏ rõ sự khinh thường.

Lạc Ninh mặt không đổi sắc, nhướng mày nhìn người phụ nữ kia, đáp lại bằng giọng lười nhác:

“Dì Viên, dì tưởng con trai dì là con cháu nhà tài phiệt chắc? Có gì để tôi phải đi quyến rũ chứ?”

Viên Lệ Môi tức tối: “Tài phiệt? Cô là cái thứ gì mà tài phiệt lại để mắt tới hả?”

Lạc Ninh vẫn giữ thái độ thản nhiên: “Tôi tất nhiên không phải ‘thứ gì’, tôi là con người.”

Viên Lệ Môi nghiến răng: “Thôi được, tôi không cãi lại cô. Vậy cô nói đi, mấy hôm nay con trai tôi về nhà là khóc lóc trong phòng, cô đã nói gì với nó?”

Lạc Ninh giả vờ ngạc nhiên: “Dì phải hỏi bác sĩ Thẩm mới đúng, hỏi tôi thì tôi biết gì được? Tôi có phải máy chụp CT đâu mà biết trong đầu anh ta nghĩ gì.”

Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!

 

“Hay là, tôi kê cho anh ta một phiếu chụp CT, dì đưa đi chụp xem sao?”

Diệp Tử ở bên cũng nhăn mặt, tiếp lời bênh bạn:

“Đúng đó! Bác sĩ Thẩm bao nhiêu tuổi rồi, ba mươi rồi chứ ít gì. Dì chẳng phân rõ trắng đen, xông vào khoa bọn tôi làm ầm ĩ, không biết còn tưởng con trai dì ba tuổi, chưa cai sữa đấy!”

Viên Lệ Môi trừng mắt nhìn Diệp Tử: “Bác sĩ Diệp, đây là chuyện giữa tôi và Lạc Ninh, cô đừng xen vào! Có tin tôi nói với chồng tôi đuổi việc cô không?”

Diệp Tử cố ý lớn giọng: “Chà, phu nhân viện trưởng dọa người à? Con trai bà về nhà khóc lóc, thế là chạy đến khoa bọn tôi vừa chửi vừa hăm dọa, tôi sợ quá đi!”

Người xung quanh tuy chưa hiểu đầu đuôi thế nào, nhưng ai nấy đều bức xúc trước thái độ ỷ quyền h**p người của Viên Lệ Môi.

Họ lần lượt lên tiếng:

“Hóa ra là vợ viện trưởng à, bảo sao kiêu ngạo thế.”

“Không ngờ vợ viện trưởng bệnh viện Đức Khang lại là người chua ngoa như vậy.”

“Tôi đoán là con trai bà ta thích bác sĩ Lạc, bị từ chối nên làm loạn lên chứ gì.”

“Chắc chắn rồi! Người ta nói rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, mẹ thế nào thì con thế ấy thôi!”

Viên Lệ Môi nghe những lời mỉa mai xung quanh, lửa giận càng bốc lên, chỉ tay vào Lạc Ninh mà mắng:

“Đúng là mẹ thế nào, con thế ấy! Mẹ cô chẳng phải là hồ ly tinh chuyên quyến rũ đàn ông à? Con mới ba tuổi đã ly hôn bỏ theo trai rồi, nên cô cũng chẳng ra gì!”

“Bên ngoài thì bảo đã kết hôn, nhưng vẫn đi quyến rũ con tôi, đùa giỡn tình cảm của nó!”

“Thưa bà, bà có bằng chứng gì cho thấy vợ tôi quyến rũ con trai bà?” – một giọng lạnh lùng vang lên.

Lạc Ninh quay đầu lại, thấy Lục Thừa Uyên sải bước đi vào, sắc mặt anh u ám đến đáng sợ.

Lục Thừa Uyên nghiêm giọng:

“Bà tốt nhất nên đưa ra bằng chứng. Nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát vì hành vi bịa đặt và lan truyền thông tin sai sự thật, cố ý xúc phạm và vu khống vợ tôi.”

Viên Lệ Môi sững người, kinh ngạc nhìn Lục Thừa Uyên:

“Anh là ai?”

Lục Thừa Uyên đưa tay kéo Lạc Ninh vào lòng, che chắn cho cô.

“Tôi là chồng của bác sĩ Lạc. Tôi tên là Lục Thừa Uyên, đội trưởng đội hình sự Phân cục Nam Thành. Bà có biết việc vu khống vợ của cảnh sát nghiêm trọng đến mức nào không?”

Viên Lệ Môi há hốc miệng, sự kiêu ngạo ban nãy lập tức tan biến.

Đám đông xung quanh bắt đầu thì thầm, có người nhận ra Lục Thừa Uyên.

“Tôi nhớ rồi! Đây chính là đội trưởng từng xuất hiện trên bản tin livestream hành động truy bắt tội phạm mấy ngày trước. Anh ấy từng làm cảnh sát ngầm ba năm, rồi nói muốn về nhà chăm sóc vợ.”

“Đúng vậy! Tôi cũng nhớ ra rồi, thật sự là Đội trưởng Lục. Thì ra vợ của anh ấy là bác sĩ Lạc, bảo sao anh ấy muốn về nhà!”

“Phải đấy, bác sĩ Lạc xinh đẹp thế kia, hai người đúng là xứng đôi quá trời.”

Đúng lúc đó, Thẩm Yến Nam vội vã chạy đến sau khi nhận được tin nhắn của Tiểu Cầm, vừa thấy tình hình trước mắt liền cảm thấy không ổn.

 

Viên Lệ Môi thấy con trai đến, lập tức kéo con đứng ra chất vấn:

“Đội trưởng Lục đúng không? Con trai tôi đến rồi, không phải anh đòi chứng cứ sao? Vậy để con trai tôi nói cho anh biết vợ anh lẳng lơ đến mức nào, đi quyến rũ đàn ông khắp nơi, con trai tôi chính là một trong những nạn nhân!”

“Mẹ, mẹ nói bậy cái gì vậy!” – Thẩm Yến Nam tức giận đến đỏ mặt – “Bác sĩ Lạc khi nào thì quyến rũ con? Mẹ lấy đâu ra mắt mà thấy cô ấy quyến rũ đàn ông?”

Viên Lệ Môi trừng lớn mắt nhìn con trai.

“Con còn bênh vực con hồ ly tinh đó? Mẹ nó là người thế nào con không biết à? Bà ta từng quyến rũ đàn ông có vợ!”

“Nó giống y chang mẹ nó, mê hoặc con đến thần hồn điên đảo, nếu không thì tại sao con cứ vì nó mà đau lòng mãi thế!”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right