Chương 41: Lục Thừa Uyên báo thù thay vợ

person Tác giả: Hướng Cẩm schedule Cập nhật: 22/12/2025 11:41 visibility 2,913 lượt đọc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Mẹ, mẹ quá đáng thật rồi đó!” – Thẩm Yến Nam lớn tiếng với mẹ – “Lạc Ninh là Lạc Ninh, mẹ cô ấy là mẹ cô ấy. Sao mẹ cứ lấy chuyện đời trước để áp đặt lên bọn con?”

“Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, đừng nhắc đến chuyện quá khứ nữa. Tại sao mẹ cứ phải làm vậy? Mục đích của mẹ là gì? Trong chuyện này, mẹ không thấy Lạc Ninh mới là người bị tổn thương à?”

“Đủ rồi, bác sĩ Thẩm.” – Lạc Ninh lạnh lùng cắt lời, gương mặt điềm tĩnh khiến người khác khó đoán được tâm trạng cô lúc này.

Cô ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

“Đây là khoa cấp cứu, không phải nhà các người. Nếu muốn cãi nhau, mời về nhà mà cãi. Đừng làm ảnh hưởng đến các y bác sĩ và bệnh nhân ở đây.”

“Hừ! Nếu không phải cô quyến rũ con trai tôi, tôi có cần đến tận đây không?” – Viên Lệ Môi tức giận đáp.

Lạc Ninh nhướng mày, quay sang Thẩm Yến Nam:

“Bác sĩ Thẩm, tôi không hiểu vì sao dì Viên lại có hiểu lầm như vậy. Vậy thì nhân lúc mọi người đều có mặt ở đây, chúng ta nói rõ ràng đi.”

Cô nghiêng đầu nhìn Viên Lệ Môi:

“Dì Viên, hôm nay để mọi người làm chứng cho tôi. Tôi, Lạc Ninh, xin thề trước trời đất, từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng có tình cảm với Thẩm Yến Nam.”

“Trong mắt tôi, anh ta chỉ là con trai bạn của ba tôi. Ba tôi mất đã nhiều năm. Những năm qua, tôi thật lòng biết ơn chú Thẩm vì đã quan tâm đến tôi và bà nội tôi.”

“Nhưng chúng tôi chưa từng nhận bất kỳ sự giúp đỡ nào từ chú ấy. Dì biết tại sao không? Vì tôi không muốn dính dáng gì đến gia đình các người. Trước kia là vậy, sau này cũng vậy.”

“Thêm nữa, tôi đã nói rõ với Thẩm Yến Nam rằng tôi đã kết hôn. Còn tại sao anh ta vẫn cứ dây dưa không dứt, về nhà lại nói gì với các người, đó là việc của anh ta, không liên quan đến tôi.”

“Hôm nay chồng tôi cũng ở đây. Thẩm Yến Nam, tôi cảnh cáo anh: nếu vì sự mập mờ của anh mà khiến tôi bị chồng hoặc người khác hiểu lầm, ảnh hưởng đến danh dự của tôi—”

“Thì lần sau, tôi sẽ báo cảnh sát. Nếu các người không sợ làm lớn chuyện, tôi cũng chẳng ngại. Nhưng tốt nhất nên nghĩ cho chú Thẩm một chút – ông ấy là viện trưởng bệnh viện này.”

“Tất nhiên, nếu các người muốn làm mất mặt ông ấy, tôi cũng không cản. Tôi nói xong rồi. Tôi tan ca đây. Ai muốn ở lại, cứ ở lại, tôi không ý kiến.”

Nói xong, Lạc Ninh trừng mắt liếc Thẩm Yến Nam một cái, nắm tay Lục Thừa Uyên rời đi.

Diệp Tử cũng không nhịn được, tức tối lườm Thẩm Yến Nam rồi chạy theo bạn.

“Đồ hồ ly tinh! Tao nhất định bắt chồng tao đuổi việc hai đứa mày!” – Viên Lệ Môi vẫn nghĩ Lạc Ninh quyến rũ con trai mình.

“Cái tên đội trưởng Lục đó rõ ràng bị Lạc Ninh mê hoặc mới chịu cưới loại phụ nữ như vậy. Cứ chờ xem, loại hồ ly tinh như Lạc Ninh, giống y hệt mẹ cô ta—đàn ông nào giữ nổi? Đội trưởng Lục đó sớm muộn gì cũng bị cắm sừng thôi!”

“Mẹ, con thật sự không hiểu nổi. Sao mẹ lại ghét Lạc Ninh đến vậy?” – Thẩm Yến Nam chất vấn – “Cô ấy đã làm gì khiến mẹ khó chịu chứ? Sao mẹ cứ phải nhắm vào cô ấy?”

Viên Lệ Môi hếch môi, khinh bỉ:

“Không tại sao cả! Mẹ chỉ thấy ghét nó! Nhìn thấy cái mặt là thấy chướng mắt! Chẳng qua có tí nhan sắc mà khiến tụi mày đàn ông xoay vòng vòng!”

Thẩm Yến Nam biết nói thêm cũng chẳng ích gì, chỉ khiến người ta chê cười. Anh quay đầu bước đi.

Viên Lệ Môi vừa đuổi theo vừa hét:

“Nếu con còn dính đến con hồ ly đó, mẹ sẽ bảo ba con đưa con ra nước ngoài! Nói chung, mẹ không cho phép con tiếp cận con nhỏ đó nữa!”

Thẩm Yến Nam giả như không nghe thấy, nhanh chóng bước vào thang máy sắp đóng lại.

Viên Lệ Môi không kịp chen vào, đứng trước cửa thang máy, nghiến răng ken két:

“Lạc Ninh, con tiện nhân! Tao sẽ không để mày hủy hoại con trai tao đâu! Cứ chờ đó, tao nhất định bắt chồng tao đuổi việc mày!”

Bên ngoài, sau khi rời khỏi khoa cấp cứu, Lạc Ninh bảo Lục Thừa Uyên ra bãi đậu xe trước. Cô và Diệp Tử quay lại phòng thay đồ thu dọn đồ đạc.

Lục Thừa Uyên gật đầu rồi rời đi.

Vừa vào xe, anh liền lấy điện thoại, tìm một số quen thuộc và gọi.

Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh:

“Thằng ranh này, còn nhớ ông không đấy? Ba năm không thèm gọi về đã đành, về nước cũng không về nhà, lại còn lên tivi tỏ tình với vợ, mày muốn chọc ông với bà nội mày tức chết à?”

 

Lục Thừa Uyên bật cười:

“Nếu cháu tỏ tình với ông nội, chẳng phải thiên hạ sẽ biết ngay cháu là cháu ông sao?”

Lục Tân Quân hừ lạnh:

“Biết thì biết! Dù gì mày cũng lớn rồi, lại là cảnh sát. Giờ ông còn phải lo mày bị bắt cóc sao? Ai dám động vào đội trưởng đội hình sự chứ?”

Lục Thừa Uyên:

“Ý ông là muốn công khai thân phận cháu à? Nhưng kẻ đã sát hại ba cháu và chú Lạc vẫn chưa bị đưa ra pháp luật. Đợi cháu xử lý xong rồi hẵng công khai.”

Lục Tân Quân:

“Vậy nếu cả đời mày không thể bắt được hung thủ thì sao?”

Lục Thừa Uyên:

“Ông nội không tin cháu sao? Cháu đã bắt được hai anh em Cao Đại Hải rồi. Vài hôm nữa, cháu sẽ đích thân thẩm vấn bọn họ, tính sổ món nợ năm xưa.”

Lục Tân Quân thở dài:

“Được rồi, nếu cháu làm được vậy, cũng xem như có lời giải thích với nhà họ Lạc. Nhưng khi nào cháu định nói với Lạc Ninh về chuyện này?”

Lục Thừa Uyên:

“Khi nào Cao Đại Hải nhận tội, cháu sẽ nói. Giờ cháu vẫn chưa thể đưa Lạc Ninh về gặp ông bà. Nếu ông bà muốn gặp, thì tới bệnh viện Đức Khang nhìn trộm vậy.”

Lục Tân Quân:

“Không cần cháu nhắc, ba năm nay ông với bà nội vẫn âm thầm làm vậy.”

Lục Thừa Uyên:

“Cháu biết, cảm ơn ông đã chăm sóc Lạc Ninh suốt ba năm qua. Nhưng ông biết không, vợ viện trưởng Thẩm bắt nạt cô ấy.”

Lục Tân Quân:

“Cái gì? Vợ Thẩm Trung Hiền dám bắt nạt cháu dâu ông?!”

Lục Thừa Uyên kể lại đầu đuôi sự việc.

Ông cụ tức giận đến run người:

“Thật vô lý! Rõ ràng là con trai Thẩm Trung Hiền sai, có liên quan gì đến Lạc Ninh chứ?”

 

Lục Thừa Uyên:

“Quan trọng là ông ấy phải quản được vợ. Nếu ông ấy không làm được điều đó, còn tư cách gì làm viện trưởng bệnh viện Đức Khang?”

Lục Tân Quân:

“Đúng! Là viện trưởng mà để con trai quấy rối nữ bác sĩ đã có gia đình, còn để vợ đi gây rối. Ông ta cần phải kiểm điểm nghiêm túc! Không chỉ xin lỗi, ông sẽ bắt ông ta đọc kiểm điểm trong cuộc họp thứ hai tới!”

“Nếu không quản được gia đình, thì nghỉ chức viện trưởng đi!”

“Cháu thấy xử lý như vậy ổn không?”

Lục Thừa Uyên:

“Ổn. Nhưng ông nội à, đừng để lộ thân phận cháu. Cứ nói là nghe nhân viên trong bệnh viện kể lại. Khi đó, có rất nhiều bác sĩ và bệnh nhân chứng kiến.”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right