Chương 3009: Thực lực của đại tiểu thư (3)
Trên đài chiến, Từ Tinh Hà nhíu nhíu mày, đang muốn nói chuyện thì trên sườn núi ngoài quảng trường, đột nhiên truyền đến một thanh âm lạnh như băng khác:
- Lưu Vân sư tỷ, nếu ngươi không phục, vậy ta đến luận bàn với ngươi một chút đi.
Vừa dứt lời, một thân ảnh tuyết trắng đã đi tới gần.
- Sư tỷ chỉ cần đón ta ba chưởng. Chỉ cần có thể tiếp được, bất kỳ thứ gì của Ngọc Nữ Phong ta, sư tỷ đều có thể lấy đi, bao gồm bất luận công pháp cùng bảo vật gì trên người ta.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Mà Lưu Vân tiên tử vừa mới còn vẻ mặt lạnh như băng cùng lạnh nhạt, giờ phút này, sắc mặt lại biến đổi.
Dưới đài, cao tầng và đệ tử Cửu Thiên Dao Đài cùng Bồng Lai Tiên, sau khi nhìn thấy thân ảnh tuyết trắng này, vẻ mặt đều kinh ngạc.
- Cầm Dao tiên tử...
- Nàng cũng đến? Chẳng qua, sao nàng lại muốn đánh sư tỷ đồng môn của mình?
Trên đài chiến.
Từ Tinh Hà cũng sửng sốt, lập tức vội vàng nói:
- Cầm Dao sư muội, ngài...
Rõ ràng gọi sư muội, lại dùng kính xưng ‘ngài’, đối với những người tu luyện khác mà nói, khó có thể lý giải, nhưng đối với người quen thuộc Cửu Thiên Dao Đài mà nói, rất bình thường.
Bởi vì vị Cầm Dao tiên tử này, là đệ nhất thiên tài Cửu Thiên Dao Đài hoàn toàn xứng đáng.
Nàng không bao giờ hỏi thế sự, không gặp khách, không tham dự bất kỳ hội nghị nào.
Thậm chí trong tông môn tụ hội, nàng cũng rất ít tham gia.
Không ai biết được tu vi hiện tại của nàng, cũng không có ai kiến thức qua thực lực chân chính của nàng, thậm chí, rất ít người nhìn qua bộ mặt thật của nàng, bao gồm cả những phong chủ cùng trưởng lão của Cửu Thiên Dao Đài.
Nhưng, không ai dám khinh thường nàng.
Nghe nói đã từng có một vị Thái thượng trưởng lão của Cửu Thiên Dao Đài, khi theo đuổi nàng bị đánh thành trọng thương, tông chủ Cửu Thiên Dao Đài đi hỏi tình huống, bị nàng cự tuyệt ngoài cửa, sau đó chuyện đó không giải quyết được, không ai dám truy cứu nữa.
Mà lão tổ Cửu Thiên Dao Đài, từng tự mình cảnh cáo toàn tông, bất luận kẻ nào cũng không thể đi trêu chọc nàng, nếu không, đánh chết không tha.
Từ đó về sau, không ai dám chủ động đi Ngọc Nữ Phong nữa.
Tất nhiên, bản thân nàng cũng ít đi ra ngoài.
Cho nên giờ phút này, khi nhìn thấy nàng đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa còn chủ động mở miệng, muốn cho đồng môn sư tỷ của mình ba chưởng, tất cả mọi người đều có chút choáng.
Ngay cả trưởng lão Cửu Thiên Dao Đài cũng bị dọa sợ, huống chi là đương sự Lưu Vân tiên tử.
- Cầm Dao sư muội, ngươi... Ngươi có ý gì? Giúp người ngoài?
Sắc mặt Lưu Vân tiên tử trầm xuống.
Mà thân ảnh tuyết trắng từ trước đến nay không tranh giành với thế gian kia, giờ phút này lại toả ra khí thế bức người:
- Không có ý gì, chỉ là muốn đánh ngươi.
Sắc mặt Lưu Vân tiên tử trở nên khó coi không gì sánh được.
Giữa sân, im lặng không tiếng động.
Người tu luyện bốn phía, trong lòng đều nói thầm: Lần này có náo nhiệt để xem rồi.
Không ngờ Cửu Thiên Dao Đài hôm nay cũng có dưa lớn.
Từ Tinh Hà vội vàng thấp giọng khuyên nhủ:
- Sư tỷ muội nhà mình, cần gì phải như thế. Có chuyện gì, trở về rồi lại nói, miễn cho cho tông môn khác chê cười.
Những người khác của Cửu Thiên Dao Đài cũng đều vội vàng mở miệng khuyên bảo.
Cầm Dao mặc váy trắng, trên mặt đeo mạng che mặt, lạnh như băng mà đứng, vẫn không để ý tới bọn họ, ánh mắt vẫn nhìn Lưu Vân tiên tử nói:
- Nếu ngươi không dám, vậy từ giờ trở đi, ngươi câm miệng lại.
Lưu Vân tiên tử chưa từng chịu nhục nhã như vậy, tức giận nói:
- Cầm Dao, ngươi thật sự muốn bảo vệ Đại Viêm?
Cầm Dao lạnh như băng nói:
- Đúng vậy.
Lưu Vân tiên tử nhất thời châm chọc cười:
- Chính là bởi vì coi trọng thiên phú tu luyện của hai người này? Hay là, có mục đích không thể nói cho ai biết?
Chiếc váy trắng trên người Cầm Dao nhẹ nhàng phiêu động, thanh âm lạnh như băng nói:
- Không cần chuyển đề tài. Ngươi là sư tỷ, ta có thể cho ngươi đánh ba chưởng trước. Qua ba chưởng, ta sẽ xuất thủ.
Khóe mắt Lưu Vân tiên tử co giật vài cái, sắc mặt âm trầm, nắm chặt nắm tay.
Khí thế của hai người đột nhiên bắt đầu cao lên.
Bầu không khí giữa sân bỗng giương cung bạt kiếm.
Người tu luyện bốn phía đều bắt đầu lặng lẽ lui về phía sau, sợ hai đại cao thủ này đột nhiên động thủ, tai bay vạ gió.
Nhưng đúng lúc này, Lưu Vân tiên tử lại thu lại khí thế, hừ lạnh một tiếng nói:
- Đúng vậy, ta là sư tỷ, ta cần gì phải so đo với ngươi. Ngươi thích bảo vệ ai thì bảo vệ người đấy, không liên quan gì đến ta. Về phần Đại Viêm có tuân thủ hay không, đối với ta lại càng không có quan hệ, ta cũng chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi, không cần phải bởi vì điều này mà động thủ với đồng môn, chọc người chê cười.