Chương 3020: Dương Thần (5)

person Tác giả: Nhất Thiền Tri Hạ schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 3,842 lượt đọc

Chương 3020: Dương Thần (5)

Lão giả tóc bạc nhìn hắn vài lần, đột nhiên thân ảnh chợt lóe, đến trước mặt hắn.

- Bốp.

Một cảnh đáng ngạc nhiên xuất hiện.

Lão giả tóc bạc kia không ngờ cũng bị hung hăng tát một cái, lòng bàn chân chạm đất, trực tiếp trượt từ trên đài xuống phía sau.

Giờ khắc này, người một bàn kia, đều là mặt mũi tràn đầy vẻ kinh hãi.

Mà lão giả nhỏ gầy vừa mới từ cửa sổ bay ra, vừa mới tiến vào, liền nhìn thấy một màn này, cũng bị dọa há mồm cứng lưỡi, cứng đờ tại chỗ, không dám động nữa.

Lão giả tóc bạc trên mặt in một dấu bàn tay đỏ hồng, ánh mắt khiếp sợ nhìn người trung niên trên đài, run giọng nói:

- Ngài. Ngài là...

Lão Trang khuôn mặt đầy râu ria, sắc mặt âm trầm nói:

- Từ đâu tới, cút trở về! Đừng làm nữ nhi ta sợ.

Dứt lời, không khí của cả tửu lâu đột nhiên bắt đầu chuyển động.

Những vị khách vừa mới bị cứng đờ đột nhiên lại động đậy, đồng thời, thanh âm ồn ào cũng lần nữa vang lên.

Họ hoàn toàn không hề cảm thấy có gì bất thường.

Không mắng xong tiếp tục mắng, phất tay tiếp tục phất tay, có người lúc trước phun ra nước bọt, lúc này cũng rơi trên mặt đất.

Lão giả tóc trắng khóe mắt nhảy lên, bờ môi run nhè nhẹ, hắn lại sâu sắc nhìn người kể chuyện trên đài một chút, sau đó không nói một lời, hướng về dưới lầu đi đến.

Lão giả gầy gò cùng những người khác cũng lập tức đi theo phía sau.

- Lão tổ, người kia là…

Khi đi xuống cầu thang, lão già gầy gò thấp giọng hỏi.

Nhưng không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.

Một đám người rất mau ra quán rượu, biến mất trong màn đêm phía ngoài.

Mà trên lầu hai, người kể chuyện kia lại tiếp tục bắt đầu kể cố sự ly kỳ hoang đường.

Tần đại tiểu thư nhìn về phía đài, đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.

Lạc Thanh Chu vội vàng đi tới, thấp giọng nói:

- Đại tiểu thư, lão giả vừa rồi kia… Là lão tổ của Phiêu Miểu Tiên Tông?

Tần đại tiểu thư không nhìn hắn chỉ khẽ gật đầu.

Lạc Thanh Chu trong lòng kinh hãi, ánh mắt cũng nhìn về phía đài.

Nửa canh giờ sau.

Câu chuyện cuối cùng đã được kể xong, các vị khách cũng rời đi.

Người trung niên tên là Lão Trang kia, đang muốn mang theo khuê nữ nhà mình rời đi, Lạc Thanh Chu đột nhiên đi tới, chắp tay nói:

- Tiền bối, vãn bối có một chuyện cầu xin.

Lão Trang nhìn về phía hắn, cười nói:

- Công tử nói đùa. Nhìn quần áo và khí chất của công tử, không giống như sẽ có chuyện gì cần nhờ đến ta.

Lạc Thanh Chu cúi đầu, trầm mặc một chút, cung kính nói:

- Trong nhà vãn bối có một nương tử, cần trị liệu, tiền bối hẳn là có thể giúp đỡ.

Lão Trang cười nhạt một tiếng, nói:

- Tại hạ chỉ là người kể chuyện, cũng không phải đại phu.

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn hắn, nói:

- Chỉ cần tiền bối đáp ứng, vãn bối có thể giúp tiền bối làm bất cứ chuyện gì.

Lão Trang mang trên mặt ý cười, lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, chậm rãi gật đầu nói:

- Ngươi đã cảm thấy ta có thể cứu nương tử nhà ngươi, như vậy, thử một chút cũng không sao. Bất quá, trước tiên ngươi cần phải gọi lão phu một tiếng nhạc phụ đại nhân.

Lạc Thanh Chu mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên.

A Thất bên cạnh lão Trang bỗng xấu hổ kéo ống tay áo hắn nói:

- Phụ thân, người làm gì vậy.

Lão Trang cười nói:

- Không làm gì, chính là muốn nghe hắn gọi một tiếng nhạc phụ đại nhân.

A Thất lập tức trốn ở phía sau hắn ta, xấu hổ mặt đỏ tai hồng, trong miệng oán giận không ngừng.

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:

- Chỉ cần gọi một tiếng là được rồi sao?

Lão Trang gật đầu nói:

- Cũng chỉ là gọi một tiếng mà thôi. Về phần khuê nữ nhà ta, ngươi muốn cưới cũng được, không muốn cưới, lão phu cũng sẽ không miễn cưỡng.

Lạc Thanh Chu nghe vậy, không do dự nữa, lập tức chắp tay cúi đầu, cung kính nói:

- Nhạc phụ đại nhân, xin nhận một lạy của con rể.

- Ha ha ha ha ha...

Lão Trang đột nhiên phát ra tiếng cười lớn, lập tức lôi kéo thiếu nữ phía sau đang xấu hổ không dám nhìn người, xuống lầu, nói:

- Chờ tu vi của ngươi đến mức đó, lão phu sẽ đến giúp ngươi, chỉ một mình lão phu cũng không được.

Lập tức lớn tiếng niệm:

- Ngửa mặt lên trời cười to ra cửa, lão phu cũng có con rể! Ha ha ha ha ha...

Trong lòng Lạc Thanh Chu chấn động, ngẩng đầu lên.

Lúc này, hai cha con đột nhiên biến mất trên cầu thang.

Chỉ có tiếng cười sảng khoái còn quanh quẩn bên tai hắn.

Lúc này, Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên đi tới, thấp giọng nói:

- Hắn là... Cao thủ Dương Thần?

Lạc Thanh Chu nhìn cầu thang trống rỗng, gật gật đầu, nói:

- Có lẽ vậy.

Nam Cung Hỏa Nguyệt vẻ mặt khiếp sợ.

Trong đầu Lạc Thanh Chu vẫn quanh quẩn lời nói cùng thần thái của người vừa rồi, lập tức đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Tần đại tiểu thư phía sau.

Tần đại tiểu thư vẻ mặt hốt hoảng một chút, con ngươi băng lãnh cũng nhìn về phía hắn.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right