Chương 3021: Dương Thần (6)
- Về nhà.
Nàng thản nhiên nói một câu, mang theo Bách Linh và Hạ Thiền xuống lầu.
Nhưng Lạc Thanh Chu biết, hai chữ “về nhà” này, cũng không chỉ nói với Bách Linh và Hạ Thiền.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía Nữ đế bệ hạ bên cạnh, do dự một chút, Nam Cung Hỏa Nguyệt đã mở miệng nói:
- Trở về cùng nàng đi, trẫm hình như đã hiểu rõ một số chuyện.
Lạc Thanh Chu nói với Nguyệt Ảnh bên cạnh:
- Đưa bệ hạ hồi cung.
Nguyệt Ảnh gật đầu.
Lạc Thanh Chu vội vàng đi xuống lầu, đi theo phía sau ba người Tần đại tiểu thư.
Trở lại Tần phủ, hắn lại đi cùng đến Linh Thiền Nguyệt cung.
Lần này, Bách Linh cũng không đóng cửa, Tần đại tiểu thư cũng không có ngăn cản hắn đi vào.
Lạc Thanh Chu đi theo phía sau các nàng, đi tới hậu hoa viên.
Bách Linh cùng Hạ Thiền yên lặng lui ra.
Lạc Thanh Chu nhìn xem thân ảnh tuyết trắng trong lương đình, do dự một chút, nói:
- Đại tiểu thư, người vừa mới kể chuyện kia…
Tần đại tiểu thư xoay người lại, ánh mắt thanh lãnh mà nhìn xem hắn, nói:
- Ngươi viết danh sách ta xem, thiếu mất một người.
Lạc Thanh Chu sửng sốt, nói:
- Là Bách Linh sao?
- Không phải.
Ngữ khí Tần đại tiểu thư lạnh như băng nói:
- Nguyệt Dao.
Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật một cái:
- Nguyệt Dao không phải…
- Không phải.
Tần đại tiểu thư băng lãnh nói.
Dừng một chút, nàng lại nói:
- Nếu như thêm nàng, người đứng đầu là ai?
Lạc Thanh Chu: - ...
- Đương nhiên là đại tiểu thư.
Hắn lập tức nói.
- Vì sao?
- Bởi vì đại tiểu thư mới là người cùng ta chân chính bái đường thành thân, danh xứng với thực, nàng vĩnh viễn đều là thứ nhất.
Trong vườn, im lặng.
Một thời gian dài.
Tần đại tiểu thư mới mở miệng nói:
- Trở về đi.
Lạc Thanh Chu do dự một chút, nói:
- Đại tiểu thư chúng ta...
"Mấy ngày nữa."
Tần đại tiểu thư xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía hắn, nhìn về phía ngoài đình.
Thần sắc thanh lãnh, giống như lúc trước.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, lập tức kịp phản ứng, trong lòng lập tức vui mừng, vội vàng nói:
- Ừm, kia. . . Vậy liền mấy ngày nữa, ta không vội.
Bóng lưng Tần đại tiểu thư lạnh như băng không nói gì nữa.
Lạc Thanh Chu không dám quấy rầy nữa, vui vẻ cáo lui.
Đợi sau khi hắn rời đi, Bách Linh đi vào lương đình, vừa định nói chuyện, đột nhiên mở to hai mắt kinh ngạc nói:
- Tiểu thư, ngươi... Ngươi đỏ mặt?
Mai Hương uyển.
Sau khi Lạc Thanh Chu trở về, kể chuyện vừa rồi đại tiểu thư đáp ứng hắn, nói cho Tần nhị tiểu thư.
Tần nhị tiểu thư cười nói:
- Thanh Chu ca ca rốt cục cũng được theo ý nguyện.
Lập tức mặt nàng lại tràn đầy sùng bái nói:
- Thanh Chu ca ca thật lợi hại, tỷ tỷ băng lãnh như vậy, đều bị Thanh Chu ca ca chinh phục”
Lạc Thanh Chu ra vẻ khiêm tốn nói:
- Đâu có đâu có, chờ chân chính thành công rồi mới khích lệ.
Tần nhị tiểu thư phụt cười, lập tức dần dần yên tĩnh, nghiêm túc nhìn hắn nói:
- Thanh Chu ca ca, bảo bảo của bệ hạ cũng sắp một tuổi, Tần phủ chúng ta cũng nên có bảo bảo. Nếu không đến lúc đó mẫu thân nếu biết được chân tướng, sẽ càng khó tiếp nhận.
Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, nói:
- Ta sẽ cố gắng.
Tần nhị tiểu thư chớp chớp mắt, cắn cắn môi phấn, nũng nịu nói:
- Vậy bắt đầu từ đêm nay.
Lạc Thanh Chu nhìn đôi mắt ngậm nước của nàng, suy nghĩ một chút, nói:
- Được.
Lập tức bế nàng lên, đi vào buồng trong, đặt lên giường.
Sau đó giúp nàng cởi vớ lưới váy áo.
Tần nhị tiểu thư yên tĩnh nằm ở đó, hai tròng mắt ngập nước nhìn hắn, trên mặt lộ ra hai tia đỏ ửng, hô hấp dần dần dồn dập, ngực hơi phập phồng.
- Đi ngủ sớm một chút.
Lạc Thanh Chu cúi người hôn nàng một cái, sau đó giúp nàng kéo rèm cửa, xoay người rời đi.
Tần nhị tiểu thư cứng đờ một chút, vội vàng đứng dậy, vén rèm lên, vội vàng nói:
- Thanh Chu ca ca, chàng đi đâu vậy?
Lạc Thanh Chu nói:
- Đi đến phòng Tiểu Điệp cùng Thu nhi, không phải nàng vừa mới nói muốn ta từ đêm hôm nay liền bắt đầu sao? Ta đương nhiên phải nắm chặt thời gian.
Tần nhị tiểu thư lập tức trì trệ, ánh mắt sâu kín nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu nhìn xem ánh mắt của nàng, không đành lòng, lại quay người đi đến bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mềm mại của nàng, nhẹ giọng an ủi:
- Vi Mặc, đừng nóng vội, ta đã tìm tới một người giúp nàng. Cảnh giới của ta còn thiếu một chút, chẳng mấy chốc sẽ đột phá, một khi đột phá, liền có thể giúp nàng chữa khỏi bệnh hoàn toàn.
Tần nhị tiểu thư thở dài một cái bé không thể nghe rõ, có chút cau mày nói:
- Còn cần bao lâu?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Nhiều nhất là một năm.
Lập tức lại an ủi nói:
- Nàng không cần lo lắng, có viên Ích Thọ Đan ta lấy về lần này, nàng nhất định có thể kiên trì thêm một năm nữa.