Chương 3022: Tần phủ Tu La tràng (1)
Tần nhị tiểu thư nắm tay hắn, hai má nhẹ nhàng cọ cọ bàn tay hắn, ôn nhu nói:
- Ừ.
Lạc Thanh Chu lại vuốt ve an ủi nàng trong chốc lát, dỗ dành nàng ngủ, mới ra khỏi phòng.
Đang muốn đến phòng Thu nhi, đột nhiên nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện cùng tiếng đùa giỡn của ba tiểu nha đầu.
- Bánh bao nhỏ, không được sờ.
- Tiểu hồ điệp, phải sờ! Cô gia sờ được, ta sờ không được sao? Ôi, ôi! Hai người các ngươi lại cùng khi dễ ta, nhìn vô địch thần trảo của ta...
Trong phòng nhất thời truyền đến tiếng náo loạn điên cuồng của ba tiểu nha đầu hi hi ha ha.
Lạc Thanh Chu trực tiếp đẩy cửa vào, nói:
- Lại chơi cái gì đấy? Náo nhiệt như vậy?
Tiếng cười trong phòng, đột nhiên an tĩnh lại.
Ba tiểu nha đầu đều mặc riêng cái yếm, trên thân cũng không có đắp chăn, đang cù đùa nhau, bờ vai cùng bắp chân tuyết trắng, cùng hai đôi chân nhỏ xinh đẹp, đều trần trụi ở bên ngoài, hiện lên các loại tư thế.
Tiểu Điệp vội vàng mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Công tử, người làm gì không gõ cửa? Dọa người ta giật mình."
Ngoại trừ nàng dám dùng ngữ khí chất vấn cùng oán trách, những người khác cũng không dám.
Châu nhi cùng Thu nhi vội vàng kéo chăn, trùm lên trên thân.
Thu Nhi cười tủm tỉm, hai tay tuyết trắng cùng đôi chân nhỏ nhắn còn lộ ra bên ngoài.
Châu nhi mặt đỏ tai hồng, toàn bộ thân thể đều lui vào trong chăn, ngay cả mặt cũng gắt gao trốn ở bên trong.
- Không có việc gì, các ngươi tiếp tục chơi, ta chỉ đến xem các ngươi thôi.
Lạc Thanh Chu đứng ở cửa, vẻ mặt tự nhiên.
Thu Nhi mở miệng hỏi:
- Cô gia, tiểu thư ngủ rồi sao?
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, nói:
- Vừa mới ngủ.
Thu nhi lập tức hiểu được ý của hắn, cười nói:
- Cô gia mau vào đi, đóng cửa lại, có gió tiến vào, lạnh.
- Ừm.
Lạc Thanh Chu đáp ứng một tiếng, chốt cửa phòng.
Tiểu Điệp cũng cười nói:
- Công tử là muốn cùng chúng ta cùng nhau chơi đùa sao? Nếu như vậy, vậy liền làm cho nô tỳ cùng Thu nhi tỷ tỷ, còn có Châu nhi tỷ tỷ, mỗi người đều làm một bài thơ, có thể chứ?
Lạc Thanh Chu vung tay áo lên, nói:
- Nào có gì khó khăn! Chờ ta đến làm ngay.
Dứt lời, hắn trực tiếp cởi giày vớ lên giường.
- Nghe này.
Lạc Thanh Chu nói một tiếng, đột nhiên đầu ngón tay bắn ra, đầu giường cùng ngọn nến trên bàn “phụt” một tiếng, lập tức đồng loạt tắt.
- Ôi, chuyện gì đang xảy ra vậy? Ôi, ôi! Ai đang sờ chân người ta.
Lạc Thanh Chu nói:
- Là Thu nhi.
Trong bóng tối, Thu nhi cười nói:
- Cũng có bại hoại đang sờ ta đây.
Lạc Thanh Chu lại nói:
- Là Châu Nhi.
Châu nhi ở trong chăn, yếu ớt nói:
- Người ta làm gì có, a. . .
Tiểu Điệp nói:
- Công tử, ngươi còn chưa làm thơ đây!
- Đêm hôm khuya khoắt, làm thơ cái gì? Nhanh ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy.
- Ô ô, lừa đảo...
"A! Cô gia, là Tiểu Điệp nói ngươi là lừa đảo, cũng không phải người ta tại sao phải. . ."
Ngoài cửa sổ, bóng đêm nồng đậm.
Một vầng trăng sáng treo trên bầu trời đêm, sạch sẽ như nước.
Tiểu viện bên cạnh.
Trong phòng, đầu giường được thắp sáng bởi một ngọn nến đỏ.
Ánh sáng mờ nhạt chiếu sáng căn phòng.
Trên màn rèm tuyết trắng, phản chiếu một bóng dáng đang ngẩn người.
Trong màn rèm.
Tần đại tiểu thư mặc váy ngủ trắng như tuyết, đang ôm hai đầu gối ngồi ở góc giường, mái tóc đen nhánh như thác nước xõa xuống, dưới làn váy, lộ ra một đôi chân ngọc trắng như tuyết xinh đẹp.
Trong tay nàng cầm bảo điệp đưa tin, đang nhìn ghi chép trò chuyện phía trên ngẩn người.
【 Nguyệt tỷ tỷ thích nữ hài, đúng không? 】
【 Ừm 】
【 Nguyệt tỷ tỷ, kia... Chúng ta về sau sẽ sinh tiểu nữ hài đáng yêu, được không? 】
【 Được 】
......
- Không tốt...
Tần đại tiểu thư nhìn bảo điệp đưa tin trong tay, hơi bĩu môi.
Lại yên lặng một lát.
Nàng thả bảo điệp đưa tin trong tay xuống, mở lòng bàn tay ra.
Trong lòng bàn tay, xuất hiện hai sợi dây đỏ.
Nàng nhìn dây đỏ rồi run lên hồi lâu, lại chột dạ nhìn thoáng qua về phía cửa ra vào, nàng giơ tay lên, cắt tỉa một lọn tóc rủ xuống ở trước ngực, không tự giác cắn lên môi phấn.
Khi nàng buộc hai sợi dây đỏ vào mái tóc, dung nhan tuyệt mỹ không tỳ vết kia, không biết từ khi nào, đã lặng lẽ nhiễm hai vết ửng đỏ.
- Đáng yêu không?
Nàng vừa chớp chớp lông mi thật dài soi gương, vừa lẩm bẩm.
...
Ngày hôm sau, ánh nắng tươi sáng.
Buổi trưa, Lạc Thanh Chu còn đang say giấc ở trong phòng.
Tiểu Điệp đột nhiên vội vàng chạy vào phòng nói:
- Công tử! Công tử! Mau dậy đi, bệ hạ đang đến! Mai nhi tỷ tỷ nói, bệ hạ muốn dùng bữa trong phủ. Đúng rồi, đại tiểu thư vừa rồi cũng mang theo Bách Linh tỷ tỷ cùng Hạ Thiền tỷ tỷ đi phía trước.
Lạc Thanh Chu đột nhiên giật mình, từ trên giường nhảy dựng lên.