Chương 3035: Phu thê (1)
Châu Nhi cũng len lén nhìn hắn, dựng thẳng lỗ tai lên.
Lạc Thanh Chu vẫn kiên trì không nói.
Chờ trở lại Mai Hương Uyển, sau khi vào phòng, Tần nhị tiểu thư lập tức đóng cửa phòng, kéo hắn vào trong phòng, lúc này mới trông mong nhìn hắn nói:
- Thanh Chu ca ca, lần này có thể nói không?
Lạc Thanh Chu bất đắc dĩ, đành phải thấp giọng nói:
- Vi Mặc, ta có thể nói cho nàng, nhưng nàng không thể nói cho người khác, ai cũng không thể nói.
Tần nhị tiểu thư lập tức gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tràn đầy nghiêm túc:
- Thanh Chu ca ca yên tâm, miệng Vi Mặc rất chặt, Thanh Chu ca ca không phải không biết.
Lúc này Lạc Thanh Chu mới ghé miệng kề vào bên tai nàng, thấp giọng nói.
Đầu tiên, khuôn mặt Tần nhị tiểu thư lộ vẻ mê mang, tiếp theo, dần dần mở to mắt, sau đó, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ửng đỏ, tiếp đó vẻ mặt ngạc nhiên cùng tò mò.
- Tỷ tỷ là tuyệt… tuyệt thế...
- Suỵt, không nói nữa, đại tiểu thư thần thông quảng đại, nói không chừng đang ở trong phòng chúng ta nghe lén, không thể nói nữa.
- Ồ...
Tần nhị tiểu thư hơi nhíu mày, suy tư thật lâu, lại thấp giọng hỏi:
- Thanh Chu ca ca, vậy chàng... chàng có thích không?
Khóe miệng Lạc Thanh Chu co giật một chút, lập tức nói:
- Đương nhiên thích, tất cả của đại tiểu thư, ta đều thích, cho dù là nhục nhã, nói những lời và làm những việc mà ta không thích.
Tần nhị tiểu thư bỗng “phụt” cười:
- Thanh Chu ca ca chiếm được tiện nghi còn khoe khoang.
Lạc Thanh Chu không muốn nói chuyện với nàng về đề tài này nữa, đi tới trước cửa sổ, nhìn Nhật Nguyệt Bảo Kính trên bàn, nói:
- Vi Mặc, nàng nghỉ ngơi đi, ta ngồi trên giường tu luyện một lát.
Tần nhị tiểu thư quả thực có chút mệt mỏi.
Thân thể nàng yếu ớt, mỗi buổi chiều đều phải nghỉ ngơi nửa canh giờ, nếu không sẽ không có chút tinh thần nào cả.
- Ừm, Vi Mặc không quấy rầy chàng nữa.
Tần nhị tiểu thư lên giường, nằm xuống nghỉ ngơi.
Lạc Thanh Chu lấy bình sứ ra, sau khi thu linh dịch xong liền lên giường, khoanh chân ngồi xuống, nhỏ vài giọt linh dịch vào trong lòng bàn tay.
Sau đó, bắt đầu nhắm mắt tu luyện.
Nửa ngày chớp mắt đã trôi qua.
Khi hắn tỉnh lại từ trạng thái tu luyện, mặt trời đã lặn.
Màn đêm lặng lẽ bao phủ.
Tần nhị tiểu thư từ bên ngoài trở về, bưng tới bữa cơm tối thịnh soạn.
Lạc Thanh Chu ăn xong, lại được Tiểu Điệp và Thu Nhi hầu hạ tắm rửa, sau đó dưới sự thúc giục của Tần nhị tiểu thư ra cửa, lần nữa đi Linh Thiền Nguyệt cung cách vách, chuẩn bị đi thỉnh an đại tiểu thư.
Bách Linh mở cửa, hừ hắn một tiếng, liền xoay người rời đi.
Lạc Thanh Chu vào cửa, trực tiếp đi đến hậu hoa viên.
Hậu hoa viên, trong lương đình.
Tần đại tiểu thư mặc một bộ quần áo trắng như tuyết, đang yên lặng ngồi ở chỗ đó đọc sách.
Hạ Thiền vẫn luyện kiếm dưới tàng cây lớn cách đó không xa.
- Thiền Thiền thật siêng năng.
Vào lương đình, Lạc Thanh Chu không biết nói thế nào bèn khen ngợi một câu.
Tần đại tiểu thư vẫn cúi đầu đọc sách như trước, không để ý tới hắn, ngay cả ánh mắt cũng không nâng lên một chút.
Lạc Thanh Chu đứng trước mặt nàng, cúi đầu nhìn dung nhan trong trẻo lạnh lùng tuyệt mỹ không tỳ vết của nàng, trong lòng không khỏi tràn đầy cảm giác thỏa mãn, lập tức không khỏi nhớ tới dung nhan trong trẻo lạnh lùng tối qua được nhuộm đỏ ửng kiều mị, mê ly cùng nhu nhược…
- Có việc gì không?
Lúc này, Tần đại tiểu thư đột nhiên ngẩng đầu lên, dung nhan vẫn lạnh như tuyết.
Như thể tối hôm qua hai người vẫn chưa từng xảy ra chuyện gì.
Lạc Thanh Chu phục hồi tinh thần lại, nói:
- Đến thỉnh an đại tiểu thư, thuận tiện, xin lỗi đại tiểu thư...
Ánh mắt Tần đại tiểu thư lạnh lùng nhìn hắn, vẫn chưa nói gì nữa.
Lạc Thanh Chu có chút chột dạ, nói:
- Tối hôm qua...
- Tối hôm qua ta hoàn toàn không nhớ chút gì.
Tần đại tiểu thư thản nhiên nói.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu và nàng nhìn nhau vài lần, cũng không nói tiếp nữa.
Xem ra đại tiểu thư thẹn thùng.
- A, không sao đâu.
Trong vọng lâu, lâm vào trầm mặc.
Tần đại tiểu thư cúi đầu, tiếp tục đọc sách.
Lạc Thanh Chu đứng ở bên cạnh, cũng không nói gì nữa.
Một thời gian dài sau đó.
Tần đại tiểu thư rốt cục nhịn không được, ngẩng đầu nhìn hắn nói:
- Còn có việc gì không?
Lạc Thanh Chu lắc đầu:
- Không còn.
- Vậy tại sao còn không đi?
- Ta... Ta không sống ở đây sao?
Lạc Thanh Chu mặt dày nói.
Tần đại tiểu thư yên lặng nhìn hắn, trên dung nhan tuyệt mỹ không tỳ vết, vẫn không nhìn ra một chút biến hoá nào.
Lạc Thanh Chu “khụ” một tiếng, tiếp tục mặt dày nói:
- Đại tiểu thư, thời gian không còn sớm, ta đỡ ngươi về phòng nghỉ ngơi sớm.
Tần đại tiểu thư híp mắt, lạnh lùng nói:
- Ta không nghỉ ngơi.
Lạc Thanh Chu nói.
- Ngồi ở đây một đêm?
Tần đại tiểu thư nói:
- Đúng vậy.