Chương 157: Ma giáo tàn nhẫ
Lúc này lão già cũng cảm thấy có điều bất thường, muốn mang theo tộc nhân nhanh chóng rút lui, nhưng chưa kịp phản ứng, đã bị đám người Ma giáo vây quanh!
Bạch Hạo Thiên cùng những người khác vây quanh Vân Hồ tộc, lúc này đại trận hộ sơn Thiên Ma phong cũng mở ra, Lý Trường Sinh từ bên trong bay ra. Hắn chắp tay với Bạch Hạo Thiên, kêu lên một tiếng “Đại hộ pháp!”
Ở Ma giáo, ngoại trừ Giáo chủ Chu Khung, tới Liên Sinh là một cấp bậc, cao tầng còn lại là cùng cấp bậc, nhưng Đại hộ pháp là trường hợp đặc biệt, hắn thấp hơn Liên Sinh nửa cấp bậc, lại cao hơn các cao tầng khác nửa cấp bậc, cho nên bình thường ở nơi không có Chu Khung và Liên Sinh, đều do Bạch Hạo Thiên quản lý.
Bạch Hạo Thiên âm lãnh nhìn người Vân Hồ tộc, hàn quang trong mắt không ngừng lóe lên.
“Các ngươi có biết mình phạm phải tội lỗi gì không?”
Lão già Vân Hồ tộc nhìn ánh mắt của Bạch Hạo Thiên, toàn thân rùng mình một cái, trực giác nói cho hắn biết, hắn không đánh lại người này.
Trong miệng có chút run rẩy nói: “Có thể là có hiểu lầm gì đó, chúng ta là Vân Hồ tộc của Thanh Khâu quốc!”
Bạch Hạo Thiên không có lòng dạ nói nhảm với hắn, lạnh giọng nói: “Có hiểu lầm gì, sau khi chết hãy báo mộng nói với ta!”
Phất phất tay, đám người Ma giáo lập tức ra tay, có thể tưởng tượng, hai mươi Đại La đỉnh phong đánh mười ba tên yêu hồ Đại La cảnh bình thường, hoàn toàn là kết quả nghiêng về một bên.
Chỉ trong thời gian chưa đến một nén hương, tất cả người của Vân Hồ tộc đều ngã trên mặt đất, không ngừng rên rỉ, hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng.
Lúc này lão già ngã xuống đất, trong mắt lại hiện vẻ vui mừng, vốn cho rằng lần này mình và đồng bọn chết chắc rồi, không ngờ đối phương chỉ khống chế bọn họ, đoán chừng là kiêng kị Thanh Khâu quốc, âm thầm may mắn vừa rồi tự báo gia môn trước.
Thế nhưng trong lòng hắn lại luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn!
Lúc này đám người Ma giáo lại cười lạnh, muốn chết ư, sao có thể để các ngươi dễ dàng chết đi như vậy được, dám đánh Ma giáo, nhất định phải khiến các ngươi hối hận ba đời.
Bạch Hạo Thiên phất tay,“Động thủ đi, cũng để cho những kẻ vây xem chứng kiến kết cục của việc dám chọc giận Ma giáo ta!”
Ma Xà Vương ở bên cạnh uốn éo thân mình bước ra, vung tay lên, toàn bộ tộc nhân Vân Hồ nhất tộc đều lơ lửng giữa không trung, trong tay từ từ hiện ra một thanh đao nhọn.
Hắn cười gian một tiếng, thân hình nhanh chóng xuyên qua bên cạnh mọi người, chỉ trong chốc lát đã lui ra.
Chỉ thấy thân thể của tộc nhân Vân Hồ trên bầu trời bắt đầu run rẩy, sau đó lớp da bên ngoài của từng người đều lột ra một cách hoàn chỉnh!
Không ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà lột sống lớp da của toàn bộ Vân Hồ tộc.
Hiện tại Vân Hồ nhất tộc này giống như từng con cừu non máu chảy đầm đìa, kêu thảm thiết.
“A, a, a, u!” Tiếng kêu thảm thiết dữ dội không ngừng vang lên, có thể nói là kinh thiên động địa.
Ma Ngưu Vương ở bên cạnh cũng bước ra, trong tay hiện lên một thanh đao đồ tể, xông vào giữa Vân Hồ tộc đang kinh hoàng kêu la thảm thiết.
“Tha cho ta đi!”
“Giết ta đi, van cầu ngươi giết ta đi!”
“Cho ta chết thống khoái, đi, nguyền cho các ngươi không được chết tử tế!”
“… A… A… A…”
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng cầu xin tha thứ, tiếng xin chết, tất cả không ngừng vang lên. Bọn họ muốn tự sát nhưng lại bị khí thế của Bạch Hạo Thiên trấn áp, căn bản không tự sát được.
Bọn họ cũng muốn trực tiếp ngất đi, nhưng đường chủ Chu Tước Đường ở bên cạnh không ngừng phóng ra linh dược vào trong miệng bọn họ, duy trì sinh mệnh lực của chúng.
Sau nửa canh giờ, toàn bộ người của Vân Hồ tộc đều hấp hối.
Nhưng tất cả những điều này vẫn chưa kết thúc.
Ma Long Vương cũng đứng dậy, trong miệng phun ra từng cột lửa màu lam, tiếng kêu còn thảm thiết hơn vừa rồi vang lên từ trong miệng Hồ tộc, hiển nhiên ngọn lửa này là thiêu đốt linh hồn.
Sau một ngày trời, tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong phạm vi vạn dặm mới ngừng lại, mà đám người Vân Hồ tộc đã sợ hãi, hối hận, hồn phi phách tán giải thoát.
Lúc này mọi người vây xem sớm đã hai chân run lẩy bẩy, ánh mắt ngây dại sợ hãi, bọn họ đứng đây nghe tiếng kêu thảm thiết suốt một ngày, chứng kiến toàn bộ quá trình, trong lòng bọn họ giờ cũng mang ám ảnh.
Không phải bọn họ không muốn đi, mà là ánh mắt của đám người Ma giáo nhìn chằm chằm vào bọn họ, khiến bọn họ không dám đi.
Mỗi người đều mừng thầm, đám người của mình không làm ra chuyện gì quá đáng, bằng không e rằng mình cũng sẽ có kết cục như vậy. Người trong Ma giáo này quả thực là một lũ ác ma.
Không phải vạn bất đắc dĩ, không đúng, dù có chết cũng không thể trêu chọc!
Mãi đến khi đám người Ma giáo trở về Thiên Ma Phong, sinh linh vây xem mới nhanh chóng tản đi, nếu có người vào lúc này nhìn chỗ bọn họ vừa đứng thì sẽ phát hiện, nơi đó đã ướt đến đáng sợ!