Chương 161: Dị biến nơi phòng cưới 2
Thị vệ ở cửa vương phủ lập tức hét lớn: “Thế tử đón dâu trở về, thế tử đón dâu trở về!”
Bên ngoài, Triệu Vô Cực chậm rãi vén màn xe ngựa, nắm tay Lý Uyển Nhi từ từ bước xuống, từng bước tiến vào trong đại sảnh.
Lúc này, hai bóng người cao lớn ngồi ngay phía trên đại sảnh, chính là Trấn Bắc Vương và Võ Vương. Hai bên còn có hai lão già khác, một người ăn mặc như nho sinh, một người mặc kình phục, khí thế hiển nhiên cũng là nhân vật Bán Thánh cửu trọng.
Hai người chính là Cung chủ Tắc Hạ Học Cung và Phủ chủ Đại Võ Học Phủ, cộng thêm Trấn Bắc Vương và Võ Vương, giờ phút này trong đại sảnh đã tụ hội đủ bốn nhân vật đỉnh cao của Đại Võ hoàng triều.
Có thể nói ở Đại Võ, bốn người bọn họ chính là những kẻ mạnh nhất ngoại trừ Võ Hoàng Đế!
Triệu Vô Cực kéo Lý Uyển Nhi đi tới giữa đại sảnh, Cung chủ Tắc Hạ Học Cung đứng dậy.
Khẽ quát: “Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái!”
Hai người theo tiếng nói bắt đầu không ngừng hành lễ.
Theo hai chữ “Lễ xong” vang lên, hai người được hạ nhân dẫn đi về phía phòng tân hôn phía sau.
Trong đại đường, mọi người bắt đầu cười nói vui vẻ, Trấn Bắc Vương cũng cười ha hả, hôn lễ hoàn thành, tâm sự của hắn xem như buông xuống, cười nói với Võ Vương dáng người khôi ngô bên cạnh:
“Lần này hai ta không chỉ là huynh đệ, sau này ta hoàn toàn yên tâm rồi!”
Ba người khác cũng đều hiểu ý tứ trong lời nói của Trấn Bắc Vương, nói sang chuyện khác, Trấn Bắc Vương cũng không nói gì nữa, cầm lấy chén rượu bắt đầu không ngừng mời rượu.
Ở một góc phía dưới, người của mấy thế lực nhỏ đang không ngừng uống rượu nói chuyện với nhau, một người trong đó khẽ ồ lên một tiếng: “Người áo đen vừa rồi đâu rồi!”
Những người khác cũng nhao nhao nói không thấy, chẳng qua mấy người cũng không để ý, vốn mọi người cũng không nhận ra đối phương, nói không chừng hiện tại đối phương đi kết giao với đại nhân vật nào đó rồi.
Lúc này trong một gian phòng hôn lễ to lớn phía sau vương phủ, Triệu Vô Cực có phần hưng phấn nhìn Lý Uyển Nhi ngồi đối diện.
Vươn tay chậm rãi mở tấm lụa đỏ phủ trên đầu Lý Uyển Nhi.
Xuất hiện trước mặt hắn chính là dung nhan tuyệt thế của Lý Uyển Nhi, trang điểm nhàn nhạt, bờ môi đỏ mọng, khiến người ta thấy mà thương.
Triệu Vô Cực nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước miếng, nhẹ giọng nói với Lý Uyển Nhi:
“Uyển Nhi, từ hôm nay trở đi, nàng chính là thê tử của ta, đời này ta nhất định sẽ yêu nàng một đời một kiếp!”
Lý Uyển Nhi nhìn Triệu Vô Cực ngượng ngùng gật đầu.
Triệu Vô Cực ổn định tâm thần, hắn thật sự coi Lý Uyển Nhi là thê tử của mình, thậm chí nghĩ sau này trở thành hoàng đế Đại Võ nhất định sẽ phong Lý Uyển Nhi làm hoàng hậu.
Cho nên hắn không muốn để hôm nay có gì tiếc nuối, chậm rãi cầm chén rượu trên bàn lên, đưa cho Lý Uyển Nhi, muốn cùng nàng uống một chén rượu giao bôi!
Triệu Vô Cực lại không biết, lúc này trong phòng không chỉ có hai người bọn họ.
Còn có một người đang nhìn trộm, không đúng, là đang quang minh chính đại quan sát.
Trong góc phòng, một nam tử mặc hắc y đang im ắng nhìn Triệu Vô Cực, quanh thân nam tử tỏa ra quang mang nhàn nhạt, khiến hai người trong phòng hoàn toàn không phát giác.
Chính là Chu Khung, hiện giờ trong lòng hắn chỉ muốn nói với Triệu Vô Cực, con mẹ nhà ngươi, ngươi có được hay không, chẳng lẽ bất lực sao, rõ lề mề!
Đương nhiên Chu Khung không phải biến thái, có hứng thú xem biểu diễn xiếc, hắn là đến để hoàn thành kế hoạch, hôm nay chính là thời điểm chính thức vận dụng quân cờ Triệu Vô Cực này, cũng là ngày chết của Triệu Vô Cực!
Triệu Vô Cực không hề hay biết trong phòng còn có một người đang chờ lấy mạng hắn. Uống xong chén rượu giao bôi, hắn mạnh mẽ nhào tới ôm chầm lấy Lý Uyển Nhi, hôn ngấu nghiến một trận.
Bỗng “Bốp” một tiếng, Triệu Vô Cực bị đẩy ngược trở lại, thậm chí còn đụng nát cái bàn phía sau, khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi. Hắn khom người ôm bụng, trên đó thình lình cắm một thanh đao nhọn, ẩn chứa khí tức phá hoại kinh khủng, đang không ngừng tàn phá nội tạng của hắn!
Triệu Vô Cực ngẩng đầu, vẻ mặt khó tin nhìn Lý Uyển Nhi đối diện, trong miệng chất vấn: “Vì sao?”
Lý Uyển Nhi lộ vẻ lạnh lùng, không đáp lại, trong miệng phát ra một tiếng cười lạnh lẽo, xuất chưởng đánh về phía Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực lộ ra vẻ tàn nhẫn, vung tay đánh trả Lý Uyển Nhi. Một tiếng nổ vang lên, trực tiếp đánh cho Lý Uyển Nhi thổ huyết, ngã xuống đất trọng thương, mất đi năng lực phản kháng.
Lý Uyển Nhi với tu vi Chân Võ đỉnh phong, há có thể là đối thủ của Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực lộ vẻ khinh miệt, nhìn Lý Uyển Nhi trước mặt, trầm giọng nói: “Ngươi cho rằng một thanh đao cũ mang Hủy Diệt ý cảnh là có thể giết được ta sao?”