Chương 162: Triệu Vô Cực bỏ mình

person Tác giả: Vô Liêu Tiểu Bạch A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:07 visibility 4,679 lượt đọc

Chương 162: Triệu Vô Cực bỏ mình

Nói xong, hắn duỗi ra một tay chậm rãi rút thanh đao nhọn cắm ở trong bụng ra, ném xuống đất.

Toàn thân bắt đầu vận chuyển công pháp, ánh sáng lam không ngừng phát ra từ trên người Triệu Vô Cực, chậm rãi hội tụ đến bụng, chỉ thấy ý cảnh vừa rồi còn đang không ngừng phá hoại nhất thời biến mất.

Làm xong tất cả, Triệu Vô Cực nhìn về phía Lý Uyển Nhi, chất vấn: “Nói đi, là ai bảo ngươi làm như vậy!”

Kỳ thật trong lòng Triệu Vô Cực đã có chút suy đoán, đó chính là Võ Hoàng Đế. Mấy năm trước khi hắn chưa khôi phục trí nhớ, vẫn luôn là kẻ thiên phú bình thường, hơn nữa cả ngày ăn nhậu chơi bời, cho nên Võ Hoàng Đế quả thật không coi trọng hắn.

Nhưng gần đây hắn thay đổi quá lớn, thậm chí còn được truyền tụng là nhân vật đứng đầu thế hệ trẻ Đại Võ hoàng triều, hắn biết Võ Hoàng Đế đã kiêng kỵ hắn, nói đúng hơn là đã bắt đầu kiêng kỵ Trấn Bắc Vương phủ.

Cho nên hắn mới không cự tuyệt cuộc hôn nhân liên minh này, dù sao hiện tại Trấn Bắc Vương phủ vẫn chưa thể quyết liệt với Đại Võ hoàng triều, như vậy chỉ khiến kẻ khác có cơ hội lợi dụng.

Nhưng có làm sao hắn cũng không ngờ tới, Lý Uyển Nhi lại ám sát hắn trong phòng hoa chúc, trong mắt Triệu Vô Cực hiện lên một tia sát ý, tay vận công pháp, định đánh chết Lý Uyển Nhi.

Nhưng bàn tay lại không đánh ra, từ từ hạ xuống, hắn nghĩ bây giờ vẫn chưa thể giết Lý Uyển Nhi, nếu hắn giết nàng trong phòng hoa chúc, Trấn Bắc Vương phủ và Võ Vương phủ sẽ lập tức quyết liệt, thậm chí Trấn Bắc Vương phủ cũng chỉ có thể phản lại Đại Võ hoàng triều.

Đang lúc Triệu Vô Cực muốn bắt Lý Uyển Nhi lại suy nghĩ thêm, đột nhiên trong miệng lại phun ra máu tươi, thậm chí bên trong còn có mảnh vỡ nội tạng, khí thế trên người cũng nhanh chóng suy yếu.

Triệu Vô Cực cảm nhận được sinh mệnh lực trong cơ thể đang không ngừng trôi qua, trong đầu chợt nghĩ đến một chữ “Độc”.

Lý Uyển Nhi hạ độc ngươi, nhưng rốt cuộc là hạ độc lúc nào?

Triệu Vô Cực nhìn về phía môi của Lý Uyển Nhi, ánh mắt ngưng lại, hắn nghĩ đến một khả năng.

Lý Uyển Nhi nằm trên mặt đất lại lộ ra một tia cười lạnh, lạnh giọng nói: “Ngươi chết chắc rồi, ha ha ha!”

“A, ngươi con đàn bà thối tha kia!”

Triệu Vô Cực cũng sắp tức điên lên, hắn không biết trên người trúng loại độc dược gì, nhưng hắn cảm giác sinh mệnh lực trên người mình đã trôi đi càng lúc càng nhanh, nếu không nhanh chóng áp dụng biện pháp, e rằng không đến nửa khắc đồng hồ sẽ phải tử vong.

Bất chấp việc nhục mạ Lý Uyển Nhi, Triệu Vô Cực điên cuồng lấy ra các loại linh dược từ trong nhẫn trữ vật, không ngừng ném vào trong miệng, nhưng căn bản không có tác dụng gì.

Bất kể linh dược gì tiến vào thân thể đều không có bất kỳ hiệu quả gì, lúc này tóc của Triệu Vô Cực cũng bắt đầu có CHỖ bạc trắng. Phải biết rằng tu vi Đại La cảnh có tuổi thọ mấy chục vạn năm.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi tuổi thọ của hắn đã bị thứ độc dược không rõ lai lịch kia tiêu hao gần như cạn kiệt. Triệu Vô Cực một tay nắm lấy cổ Lý Uyển Nhi, hung tợn nói:

“Đồ tiện nhân, giao ra giải dược, bằng không ta lập tức giết ngươi!”

“Hừ, ngươi chết chắc rồi, ngươi chết chắc rồi!” Lý Uyển Nhi nhìn Triệu Vô Cực điên cuồng nói.

Lần này Triệu Vô Cực cũng phát hiện ra Lý Uyển Nhi có điều bất thường, trong lòng đoán rằng đối phương có lẽ đã bị điều khiển bởi thứ gì đó, hơn nữa lúc này mái tóc của Lý Uyển Nhi cũng đã bạc trắng.

Điều này chứng tỏ đối phương cũng đã trúng độc, trong lòng thầm mắng, tên Võ Hoàng Đế này thật tàn nhẫn, vì muốn giết ta mà lại bỏ mặc cháu gái của mình, còn cả Võ Vương kia nữa, con gái ruột của ngươi mà ngươi cũng bỏ mặc như vậy, quá nhẫn tâm!

Triệu Vô Cực cũng chẳng còn tâm trí để suy nghĩ thêm nữa, lúc này động tác của hắn cũng có phần chậm chạp, đột nhiên ánh mắt hắn sáng lên, dường như nghĩ ra điều gì đó, vội vàng lấy từ trong ngực ra một pho tượng gỗ màu đen sẫm.

Pho tượng gỗ tỏa ra ánh sáng, bên trong có vài giọt chất lỏng, tản mát sinh mệnh lực cực kỳ mạnh mẽ, Triệu Vô Cực chỉ hít một cái đã cảm thấy cơ thể như được hồi phục phần nào.

Miệng cười to nói: ” Triệu Vô Cực ta làm sao lại chết dễ dàng như vậy, chỉ bằng một đứa xú kỹ nữ như ngươi mà muốn giết ta, nằm mơ đi!”

Nói xong không do dự nữa, liền đổ đem chất lỏng trong tượng gỗ vào miệng.

Đúng lúc này, Triệu Vô Cực đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên một tiếng vỡ vụn,

Sau đó một giọng nói vang lên bên tai hắn,

“Định!”

Triệu Vô Cực lập tức cảm thấy toàn thân không thể khống chế, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi và phẫn nộ vô hạn, bởi vì hắn nhận ra chủ nhân của giọng nói đó.

Giọng nói này hắn quả thực quá quen thuộc, mỗi lần nghe thấy giọng nói này hắn đều gặp chuyện không may, hai lần trước hắn phải quỳ xuống, lần này hắn cảm giác, thậm chí còn không chỉ đơn giản là quỳ xuống.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right