Chương 1327: Không Thể Xuống Tay
Trên giang hồ, ai mà không dẫm lên thanh danh người khác để bò lên trên. Mười người này đều có bản lĩnh không tồi, nhưng gần như không có danh khí gì trên giang hồ, lần này rời núi, cũng là muốn dẫm lên bả vai Trình Đại Lôi để thăng tiến.
“A di đà phật.” Hòa thượng Thanh Thạch đọc phật hiệu: “Hai vị tạm thời đừng nóng nảy, bần tăng cảm thấy hai vị nói hợp đạo lý. Tên sơn tặc kia có thể có đại thanh danh như vậy, sợ cũng không phải là hạng người chỉ có hư danh. Mà hiện giờ chúng ta phòng thủ quả thật quá nghiêm mật, dù cho hắn co gan tới, cũng chưa chắc có cơ hội lẻn vào.”
Trương Bạch Hạc và đạo sĩ Thông Huyền đồng thời gật đầu.
“Bần tăng đạo sĩ có một cách, không bằng chúng ta lộ một khe hở, dẫn hắn cắn câu, về sau một chiêu gậy ông đập lưng ông.” Hòa thượng Thanh Thạch ngẩng đầu nói: “Ý hai vị thế nào?”
Trong mười người này, hòa thượng Thanh Thạch là ít nói nhất, nhưng cho Trương Bạch Hạc cảm giác lại là người đê tiện vô sỉ nhất.
Bản thân võ nghệ của hắn và Trương Bạch Hạc không phân cao thấp, nhưng nếu quyết sống chết, Trương Bạch Hạc nắm chắc thắng được hắn. Nhưng trong nhóm người, hắn ngược lại như là lãnh tụ.
Hắn nói cái gì thì chính là cái đó, mà chính mình nói ra, sẽ luôn bị phản bác.
Chuyện này đáng lẽ sẽ không như vậy, cũng do ban đầu bản thân quá nổi bật, khiến cho tập thể phẫn nộ.
Tuy rằng hắn có bộ dáng cao tăng đắc đạo, nhưng Trương Bạch Hạc nhìn ra được, trong ánh mắt hắn cũng có ánh lửa giống hắn, đó là lòng tham.
Thấy hai người không có phản đối, hòa thượng Thanh Thạch tiếp tục nói: “Hiện tại chúng ta phòng thủ quá mức chặt chẽ, đối phương biết khó mà lui, cũng sẽ không hiện thân. Mọi người không bằng giả vờ thả lỏng cảnh giác, lại là trong ứng ngoài hợp, dẫn đối phương cắn câu.”
Trương Bạch Hạc và đạo sĩ Thông Huyền đồng thời cúi đầu: “Đại sư cao kiến.”
Ba người lập tức sắp xếp, chuyện này còn phải thương nghị với những người khác, xác định tốt kế hoạch cụ thể. Giả bộ thế nào để đối phương cảm thấy có cơ hội thừa nước đục thả câu. Đồng thời lại phải bố trí phương hướng lực lượng tốt, để đối phương tiến vào xong mới biết đụng phải ván sắt.
……
Lúc ba người ở dưới lầu nói chuyện, Trình Đại Lôi lúc này đang ở trên lầu, ngồi đối diện với Lý Uyển Nhi, chung quanh không nói gì.
Lý Uyển Nhi quan sát kĩ lưỡng tướng mạo của Trình Đại Lôi, thấy hắn cạo râu, cả người cũng có vẻ trẻ hơn vài tuổi, tướng mạo có hơi khác trước.
Trong lòng nàng thật sự là có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng lúc này lại không biết nên nói cái gì. Sửng sốt thật lâu mới hồi phục lại tinh thần, bừng tỉnh nhớ tới một chuyện: “Ngươi sao mà vào được?”
Trình Đại Lôi nói: “Trước khi ngươi đến, ta đã vào Ly Dương Thành, tùy tiện trà trộn vào trong phủ là chờ ngươi qua.”
Trong khoảng thời gian này, Trình Đại Lôi cũng không chịu gian khổ gì, cũng không thần bí. Trước đó rất lâu hắn đã lẻn vào thành Trường An. Thích Kế Quang tăng số người ở ngoài thành tìm kiếm Trình Đại Lôi, tự nhiên cũng sẽ không thả lỏng trong Thành Trường An. Nhưng Trường An rất lớn, giấu một người vẫn rất dễ dàng. Chuyện này Thích Kế Quang lại không thể gióng trống khua chiêng, cho nên trong khoảng thời gian này, cuộc sống của Trình Đại Lôi còn tính là thoải mái.
Lần này Lý Hành Tai định ra kế sách dụ rắn rời hang, thật ra cũng giấu không được Trình Đại Lôi. Hắn biết trước Lý Uyển Nhi sẽ đi qua Ly Dương thành, cho nên vào mai phục trước, tự nhiên thần không biết quỷ không hay mà lẻn vào tiểu lâu này.
Rất nhiều người có chuyện nghĩ muốn vỡ đầu cũng không nghĩ ra được, đối với Trình Đại Lôi mà nói lại không khó khăn, hắn cũng không cảm thấy cần cố gắng.
Hai người lại lần nữa trầm mặc, trong lòng đều có chuyện, chỉ là không biết mở miệng như thế nào.
Sau một lúc lâu, vẫn là Lý Uyển Nhi đánh vỡ trầm mặc, nói: “Ngươi dẫn ta đi, trời đất bao la, đi nơi nào cũng được, nơi nào ta cũng đi theo ngươi.”
Thân là công chúa đế quốc, lời này nói ra với bất cứ một nam nhân nào cũng đều là phúc phận cực lớn của người đó. Trình Đại Lôi không muốn mở lời, nên Lý Uyển Nhi chủ động.
Nhưng Trình Đại Lôi cũng không có lập tức đáp lại, ý cười trên mặt hắn dần dần biến mất, chậm rãi nói: “Ta có thể mang ngươi đi, nhưng ta còn có chuyện phải làm.”
Lý Uyển Nhi thở dài, nàng tự nhiên hiểu rõ chuyện mà Trình Đại Lôi muốn làm chính là chuyện gì.
Trình Đại Lôi làm người, vừa không hy vọng người khác nợ hắn, cũng không hy vọng nợ người khác. Nhưng hiện nay, hắn nợ Lưu Phát Tài một mạng. Nếu chết ở trong tay Lý Hành Tai, Trình Đại Lôi có thể không so đo, bởi vì ai cũng chết, hắn chết coi như có ý nghĩa. Nhưng Lưu Phát Tài không giống vậy, Lưu Phát Tài là vì Trình Đại Lôi mà chết.
Món nợ này gác ở trong lòng Trình Đại Lôi, nếu không nói rõ ràng, Trình Đại Lôi không có cách quên.
Lý Uyển Nhi cũng không biết nên nói cái gì, cuối cùng nói: “Có thể không làm hay không?”
Trình Đại Lôi không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ nhìn Lý Uyển Nhi.
Nỗi vui sướng khi hai người mới gặp mặt đã tan đi, tâm tình trở nên càng ngày càng trầm trọng, khoảng cách giữa hai người lúc này càng thêm rõ ràng.
Cái khoảng cách này không dễ dàng mà vượt qua được, về điểm này, cả hai hữu tâm vô lực.
Lý Uyển Nhi hiểu rõ tâm ý của Trình Đại Lôi, nhưng nguyên nhân chính là vì hai bên hiểu nhau quá mức, nàng hiểu ra Trình Đại Lôi khăng khăng làm theo ý mình, có chút lời chính mình cũng không thể nói ra.
Nhưng nàng cũng không thể nhìn Lý Hành Tai chịu chết, không nói huynh muội tình thâm, hiện giờ đế quốc đã không chịu nổi bất cứ phong ba gì.
Sau một lúc lâu trầm mặc, nàng mới mở miệng nói: “Nếu thật sự giết Lục ca, thiên hạ nhất định đại loạn, chiến tranh thật vất vả mới kết thúc, bá tánh đế quốc có thể phục hồi, nếu lại nổi lên chiến hỏa, sẽ lại là một hồi sinh linh đồ thán.”
Nói tới đây, Lý Uyển Nhi hỏi: “Thật sự muốn ra tay sao?”
“Kỳ thật……” Trình Đại Lôi thở dài: “Ta cũng chưa nghĩ rõ.”
Lý Uyển Nhi ngẩn ra, những lời này của Trình Đại Lôi trái lại nằm ngoài dự đoán của hắn.
Trình Đại Lôi nói: “Nửa năm này, ta không phải không có cơ hội ra tay, thậm chí ta đã đi hết đại nội hoàng cung không dưới một lần. Nhưng đến cuối cùng, ta vẫn không xuống tay."