Chương 1331: Bắt Được Rồi
Gậy trúc của Trương Bạch Hạc không ngừng đánh trúng người Trình Đại Lôi, hắn tấn công rất có quy luật, không phải đánh vào huyệt vị trên người Trình Đại Lôi, mà đánh vào các vị trí trọng yếu như bụng, khớp xương.
Mà tất cả công kích của Trình Đại Lôi lại tập trung vào hòa thượng Thạch Thanh. Tuy có lòng dạ Bồ Tát nhưng thân thể lại là kim cương. Kiếm Thất Phu của Trình Đại Lôi cũng không tạo ra bất cứ uy hiếp nào với đối phương.
Lần vây đánh Trình Đại Lôi này, không phải hai ba người mà tận mười người. Bất cứ ai trong mười người này cũng có thực lực tông sư, bây giờ mười người toàn lực đối phó với Trình Đại Lôi, dần dần tạo thành trận hình vây quanh Trình Đại Lôi.
Sức người có hạn, dù là Trình Đại Lôi cũng không ngoại lệ. Kiếm Thất Phu của hắn tuy nhanh, nhanh như sét đánh. Nhưng hòa thượng Thạch Thanh khổ luyện công phu, cơ thể đao thương bất nhập, đám người Trương Bạch Hạc toàn lực đối phó, ở trạng thái này, tất nhiên không có ý nghĩ thủ hạ lưu tình.
Thời điểm mới bắt đầu giao chiến, Trình Đại Lôi còn có thể cố gắng cân bằng tình thế. Nhưng đến khi mọi người toàn lực đối phó, nháy mắt hắn đã rơi vào thế hạ phong, chỉ có sức chống cự chứ không thể đánh trả.
Nhưng mười người Trương Bạch Hạc càng đánh càng hăng, đều có bản lĩnh xuất chúng, toàn lực đối phó, muốn đẩy Trình Đại Lôi vào chỗ chết.
Trình Đại Lôi dựa vào một thanh kiếm, miễn cưỡng còn chống đỡ được. Nhưng lấy ít địch nhiều, hắn đã sắp rơi vào thế hạ phong. Dưới sự bao vây của mọi người, chỉ còn cố chống cự chứ không phản kháng được.
Trình Đại Lôi không có đề phòng, đúng lúc này một mũi tên bắn trúng bả vai Trình Đại Lôi. Trình Đại Lôi rút ra tên trên vai ra, đang chuẩn bị tấn công một lần nữa, tự nhiên đầu váng mắt hoa từng cơn, tay cầm kiếm càng ngày càng không có sức lực.
Trên tên có độc.
Do không đề phòng, Trình Đại Lôi đầu váng mắt hoa từng cơn. Mấy người Trương Bạch Hạc đang chuẩn bị triển khai tấn công, lại thấy cơ thể người này lung la lung lay, cả người ngã xuống đất bịch một tiếng, chớp mắt đã bất tỉnh nhân sự.
Đám người Trương Bạch Hạc có ý định thấy bệnh đòi mạng, tự nhiên thấy Trình Đại Lôi đột ngột ngất xỉu lại không biết nên làm sao mới phải.
Hạnh phúc đến quá đột ngột làm người ta bất ngờ không kịp chuẩn bị, không biết nên làm thế nào mới phải.
Trình Đại Lôi lẻn vào thần không biết quỷ không hay, không khác gì đánh mọi người đòn cảnh cáo. Nhưng thời điểm giao chiến trực tiếp, tuy thế tấn công của Trình Đại Lôi mạnh, nhưng chưa chắc mọi người đã không chống cự nổi. Một khi kéo dài thời gian, chỉ cần tìm được một chút sơ hở, nhất định Trình Đại Lôi sẽ thua.
Đương nhiên, hôm nay đám người Trương Bạch Hạc cũng phát huy hết sức trình độ bản thân. Ngay trong khi chiến đấu, mọi người vượt qua sợ hãi, không chút sai lầm, nên mới đánh bại được Trình Đại Lôi.
Hòa thượng Thông Huyền đá chân Trình Đại Lôi, cười nói: “Cũng chỉ có như thế thôi sao.”
“Có tiếng không có miếng, trong giang hồ cũng nhiều người như vậy. Mọi người đều bị danh tiếng của hắn hù dọa, thật ra bản thân hắn lại chẳng chịu nổi một chiêu.” Trương Bạch Hạc nói.
Đúng lúc này hòa thượng Thạch Thanh mở miệng: “Chúng ta làm việc vì bệ hạ, tất nhiên toàn lực đối phó. Đây cũng coi như chính nghĩa được ủng hộ, phi nghĩa thì không được ủng hộ, nếu hôm nay chúng ta không gặp thiên thời địa lợi nhân hòa, muốn thắng nổi hắn cũng không dễ. Bất luận thế nào, trong lòng bần tăng vô cùng bái phục hắn.”
Mọi người không hẹn cùng gật đầu, coi như tán thành cách nói của hòa thượng Thạch Thanh. Nhưng mà, người thắng mới có thể diện để nói những lời này. Đứng trước thi thể kẻ địch, không ai chú ý thể hiện đạo đức tốt của chính mình.
Còn về phần suy nghĩ thật sự trong lòng, càng không thể nói với người ngoài.
Ánh mắt của mọi người cùng dừng lại trên người Trình Đại Lôi, bỗng dưng nóng rực lên.
Không có gì nghi ngờ, nếu ai là người tự tay giết Trình Đại Lôi, nhất định công lao bằng trời. Trước kia Lâm Thiếu Vũ chết trận sa trường, binh khí, ngựa của hắn đều bị cướp mất, thi thể cũng bị mọi người phanh thây.
Trình Đại Lôi tạo nghiệt không kém Lâm Thiếu Vũ bao nhiêu. E là thi thể hắn cũng sẽ có kết cục tương tự.
Mấy người Trương Bạch Hạc nhìn nhau, từng người nắm chặt binh khí. Đao cuối cùng nên để ai ra tay đây, nhìn vẻ mặt của mọi người thì không ai muốn bỏ qua cơ hội này. Không chừng còn muốn động thủ với nhau, lấy mạnh yếu luận cao thấp.
“Không được giết hắn.”
Một âm thanh đột ngột vang lên, Lý Uyển Nhi cuối cùng cũng giãy giụa đi được đến trước cửa sổ. Nói vọng về phía mọi người ở dưới lầu: “Không được giết hắn, đưa hắn về Trường An, tùy bệ hạ xử trí.”
Mọi người sợ hãi, bừng tỉnh hiểu ra. Ra thế, không phải muốn là giết Trình Đại Lôi. Nếu toàn lực đối phó trong khi chiến đấu mà giết được hắn thì chính là giết. Nhưng nếu bắt sống hắn, thì không thể tùy tiện động thủ, phải đưa hắn đưa về cung, giết hay tha là việc Lý Hành Tai quyết định.
Hòa thượng Thạch Thanh chắp tay trước ngực, nói: “Quan điểm của điện hạ và bần tăng đúng là không tính mà hợp, bần tăng đang muốn bẩm báo với điện hạ.”
Lý Uyển Nhi yếu ớt đứng trước cửa sổ, mở miệng nói: “Không được giết hắn, ngàn vạn không được giết hắn……”
Dùng hết chút sức lực cuối cùng để nói ra lời này, ý thức nàng càng ngày càng mơ hồ, nói xong những lời lập tức ngất đi.
Chuyện này không thể gióng trống khua chiêng, cần làm lặng lẽ, cũng không thể tiết lộ quá nhiều cho cả Phạm Mục Dã.
Trước tiên phái người về Trường An đưa tin, bẩm báo sự việc xảy ra ở nơi này. Hòa thượng Thạch Thanh và Trương Bạch Hạc cùng nhau áp giải Trình Đại Lôi, còn Lý Uyển Nhi, bởi vì nàng bị thương nên cũng muốn đưa về Trường An.
Trên thực tế, trong tâm Lý Hành Tai, sự tình quan trọng nhất trước mắt là Trình Đại Lôi. Những chuyện khác đều là râu ria, xử lý chuyện Trình Đại Lôi trước rồi làm chuyện khác cũng không muộn.
……
Đến nửa đêm, Thích Kế Quang hoang mang vào cung, đánh thức Lý Hành Tai trên giường.
Tình huống như vậy cực hiếm thấy, dù sao Thích Kế Quang là người biết rõ bổn phận của mình, luôn biết mình nên làm gì, không nên làm gì.
Lần này hắn phá vỡ quy củ, tất nhiên là gặp phải tình huống khẩn cấp.
Khi nhìn thấy Lý Hành Tai, Lý Hành Tai vẫn còn ngái ngủ. Gần đây chất lượng giấc ngủ vẫn luôn rất kém, rất khó vào giấc, lại rất dễ bị đánh thức.
“Xảy ra chuyện gì?” Lý Hành Tai vừa ngáp vừa hỏi.
“Bệ hạ, đại hỉ, đại hỉ……” Thích Kế Quang quỳ rạp xuống đất: “Bắt được rồi."