Chương 1336: Như Quỷ Như Ma

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 3,900 lượt đọc

Chương 1336: Như Quỷ Như Ma

Trình Đại Lôi uống cạn một giọt rượu cuối cùng, ợ một hơi, nói: “Tới.”

Thích Kế Quang chợt quát một tiếng: “Động thủ!”

Đám Trương Bạch Hạc đột nhiên nhào tới, bọn họ đã bắt Trình Đại Lôi một lần, không ngại có lần thứ hai. Hơn nữa, mấy ngày nay bị tra tấn, tuy rằng Trình Đại Lôi miễn cưỡng còn sống, có thể bảo đảm một nửa thực lực như ngày thường đã không tồi.

Mọi người có tin tưởng giết được Trình Đại Lôi lần nữa.

Hiện tại mười đại cao thủ đã vây quanh Trình Đại Lôi, đồng thời động thủ tấn công về chỗ hiểm của Trình Đại Lôi. Phát động tiến công đầu tiên chính là Hồng Tuyến nữ, đoản đao của nàng am hiểu nhất là cắt yết hầu, đâm thủng tim người.

Đạo sĩ Thông Huyền dùng phất trần, Trương Bạch Hạc dùng gậy trúc, đại hán dùng đòn gánh…… Mười đại cao thủ toàn lực ứng phó, đều dùng ra bản lĩnh đặc biệt của mình.

Mà lúc này, Thích Kế Quang đã chạy khỏi nhà lao. Hắn giao thủ với Trình Đại Lôi hơn một lần, đương nhiên hiểu rõ, kẻ địch của mình giảo hoạt như thế nào.

Chiến đấu trong thiên lao vẫn đang tiếp tục, Trình Đại Lôi tay trần, lấy thân thể bị thương, nghênh chiến mười đại cao thủ.

Lúc mọi người đồng thời hiệp lực phát động tiến công về phía hắn, Trình Đại Lôi cũng triển khai hành động. Đột nhiên đập vỡ vò rượu trong tay, như một đầu hổ đói nhào tới.

Bị bắt đầu tiên chính là Hồng Tuyến nữ, bàn tay to của hắn bóp chặt cổ của Hồng Tuyến nữ, giơ nàng qua đỉnh đầu.

Phản ứng của Hồng Tuyến nữ không thể tính là chậm, thân thể giống như rắn độc vặn vẹo, muốn cuốn lấy Trình Đại Lôi. Trình Đại Lôi chưa cho nàng cơ hội này, mắt cười nhìn nàng, quăng ra ngoài.

“Mọi người bảo vệ tốt vị trí, đừng để hắn đào tẩu.” Lúc này hòa thượng Thanh Thạch đảm nhiệm chỉ huy tấn công.

Trương Bạch Hạc muốn giết người lập công, huy động gậy trúc trong tay. Quỷ mị như rắn, Trình Đại Lôi lộ ra một bàn tay, dễ như bỡn bắt được gậy trúc.

Trương Bạch Hạc ngẩn người: Làm sao có thể!

Lần trước lúc động thủ, Trình Đại Lôi cũng không nhanh như thế. Bản thân một chiêu tất sát, sao có thể bị hắn dễ dàng bắt lấy.

Nhưng mà, Trương Bạch Hạc còn có tuyệt kỹ áp đáy hòm.

Cây gậy trúc uốn éo, một vệt sáng nhào tới mặt Trình Đại Lôi.

Trong trúc giấu kiếm.

Trình Đại Lôi bĩu môi, người giang hồ luôn thích tiểu xảo, hắn đã từng gặp qua một người, cũng là thích giấu dao ở trong binh khí.

Hắn duỗi tay nhấc nhẹ, hất mũi kiếm lên, một chưởng theo sát đánh qua, đánh trúng bụng dưới của Trương Bạch Hạc.

Thân thể Trương Bạch Hạc ngã ra ngoài, đập lên tường phun ra một ngụm máu đen, kinh ngạc nhìn Trình Đại Lôi, giống như là lần đầu tiên nhìn thấy hắn.

Lần trước không phải như thế, lần trước không phải như thế……

Trương Bạch Hạc bừng tỉnh ý thức được cái gì, hắn sai rồi, sai ở chỗ không nên xem nhẹ thực lực của Trình Đại Lôi, sai ở chỗ không nên lựa chọn đối địch với hắn.

Sai rồi, sai quá sai rồi.

Lúc hắn mất đi ý thức, đây là ý niệm cuối cùng trong đầu hắn.

Trình Đại Lôi đã đoạt lại cây gậy trúc của Trương Bạch Hạc, cầm trong tay lắc lắc, miễn cưỡng còn có thể dùng. Trong tay có binh khí, càng là như hổ thêm cánh, Trình Đại Lôi nhìn những người khác, có chút bình tĩnh.

Ở giữa loạn chiến, hắn giống như tản bộ trong sân vắng, nhẹ nhàng vung gậy trúc, luôn có thể đánh trúng chỗ hiểm của đối phương. Thợ săn kia dùng chủy thủ tấn công về phía Trình Đại Lôi, lại bị Trình Đại Lôi một kiếm cắt đứt yết hầu.

Mấy ngày nay Trình Đại Lôi chết đi sống lại, đó là do đám người này ban tặng, đáy lòng Trình Đại Lôi cũng nén tức giận.

Đại hán múa may đòn gánh, Trình Đại Lôi nhìn thoáng qua hắn, kiếm trong trúc đã rạch một đường trên cổ hắn.

Như quỷ như yêu, xuất quỷ nhập thần, giết người khi chỉ run tay.

Mười đại cao thủ, đều là sống ở thế gian nửa đời người, lần này xuất thế muốn nổi danh. Chỉ là, cao thủ và sống đủ lâu không liên quan nhau.

Chủ yếu là xem ai cao tay hơn ai, ít nhất so sánh với Trình Đại Lôi, bọn họ còn lâu mới được gọi là cao thủ.

Trong chốc lát, mười đại cao thủ chỉ còn lại hòa thượng Thanh Thạch, hắn hô một tiếng phật hiệu, nói: “Ta có may mắn được đối chưởng một lần với thí chủ không? Coi như chết cũng không tiếc.”

Trình Đại Lôi xoè bàn tay ra: “Thỉnh.”

Hòa thượng Thanh Thạch hít sâu một hơi, cất bước về phía Trình Đại Lôi, dùng hết sức lực, đánh ra một chưởng.

Trình Đại Lôi giơ kiếm lên, xuyên qua lòng bàn tay hắn, lại xuyên tiếp qua tim.

Hòa thượng Thanh Thạch thình thịch một tiếng ngã xuống đất, trước khi chết trừng mắt nhìn Trình Đại Lôi, trong đầu chỉ có một câu: Tại sao ngươi nói không giữ lời.

Ánh mắt Trình Đại Lôi dạo qua một vòng, trong phòng giam đã không còn người đứng. Hắn dắt kiếm, đi ra ngoài thiên lao.

……

Thích Kế Quang ra ngoài thiên lao, lập tức hạ lệnh vây quanh thiên lao, hiện tại cũng bất chấp tất cả.. Phỏng chừng bằng vài người Trương Bạch Hạc, cũng không ngăn được Trình Đại Lôi, nhưng hôm nay bất kể như thế nào cũng không thể để hắn ra khỏi thiên lao.

Một mặt phái người đưa tin cho Lý Hành Tai, một mặt chuẩn bị phóng hỏa, hôm nay có phóng hỏa cũng phải thiêu chết Trình Đại Lôi.

Lý Hành Tai vừa mới trở lại chỗ ở, hắn đã lâu không ngủ ngon giấc, đang chuẩn bị tối nay nghỉ ngơi thật tốt. Lại nhận được tin tức của Thích Kế Quang, Lý Hành Tai suýt nữa mất trí.

Thích Kế Quang này thật sự là biết kiếm việc cho mình, ngươi nói ngươi muốn giết Trình Đại Lôi thì làm sạch sẽ chút là được, sao lại dày vò ra chuyện như vậy.

Hắn không thể không một lần nữa đi vào thiên lao, thấy Thích Kế Quang đã mang đắp củi lửa trước cửa thiên lao, tùy thời chuẩn bị nhóm lửa.

“Bệ hạ!” Thích Kế Quang hổ thẹn đến mức muốn đập đầu chết.

“Không nói cái này, hắn ra rồi sao?”

“Chưa ra.”

“Vậy đừng để cho hắn ra.” Ánh mắt Lý Hành Tai quét một vòng, phát hiện chung quanh tụ tập không ít người. Tin tức tối nay khó tránh khỏi sẽ để lộ ra ngoài. Nói không chừng triều đình và Lương Châu sẽ đại chiến, nhưng đây đều là chuyện không thể tránh. Nếu đã muốn tới một bước này, nhất định phải đi hết đường.

Thích Kế Quang hạ lệnh phóng hỏa. Ngọn lửa bùng lên, khí thế ngút trời.

“Hắn hẳn là không ra được đi?” Đáy lòng Lý Hành Tai có chút bồn chồn.

“Bệ hạ yên tâm, hắn tuyệt đối ra khỏi cánh cửa này.”

Hiện tại Lý Hành Tai không còn lòng tin gì với Thích Kế Quang.

Thình thịch!

Lúc này bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ mạnh, mọi người giật nảy mình. Chỉ thấy đống lửa trước đại môn thiên lao bị đánh tán, sau một lúc lâu sau, có một người xuất hiện ở cửa.

Như yêu như tiên, như quỷ như ma.

Hắn vác kiếm trên vai, từ từ đi tới, khiến người ta nhìn thôi đã thấy sợ.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right