Chương 1337: Giang Hồ Một Tiếng Cười Dài (Hoàn)

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 4,054 lượt đọc

Chương 1337: Giang Hồ Một Tiếng Cười Dài (Hoàn)

Ánh mắt Lý Hành Tai và đối phương chạm nhau, biểu cảm trên mặt dần cứng ngắc lại.

Thích Kế Quang lệnh cho thủ hạ chuẩn bị, tùy thời phát động công kích.

Ánh mắt hai bên đối diện, thật lâu chưa nói một lời, Trình Đại Lôi không triển khai tiến công, Lý Hành Tai cũng không hạ lệnh cho thị vệ chung quanh.

Thời gian trầm mặc so với trong tưởng tượng càng lâu, sau một lúc, Lý Hành Tai mở miệng đánh vỡ trầm mặc: “Ngươi còn sống, so với trong tưởng tượng ta còn tốt hơn.”

Biểu cảm của Trình Đại Lôi so với Lý Hành Tai nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hắn cười cười nói: “Ta vốn dĩ muốn đánh cược một ván, nhưng bất kể như thế nào, một ván này ta không cược thua. Có một câu của ngươi, nợ giữa chúng ta thanh toán xong. Ngoài ra, ta còn muốn mang một người theo.”

“Ta hiểu.” Lý Hành Tai gật gật đầu, lập tức hạ lệnh: “Mau đi thỉnh Minh Ngọc công chúa.”

Không cần Lý Hành Tai phái người đi thỉnh, lúc này Lý Uyển Nhi đã chạy tới. Còn chưa tới trước mặt, đã ôm kiếm trong lòng ngực ném cho Trình Đại Lôi, trong miệng quát lớn hai chữ:

“Tiếp kiếm.”

Lý Hành Tai bĩu môi, thật đúng là nữ sinh hướng ngoại. Lý Uyển Nhi vội vã chạy lại, không biết tình huống nơi đây, còn tưởng rằng hai bên đã bắt đầu động tay chân. Nếu hai bên thật sự chém giết, sợ rằng Lý Uyển Nhi cũng sẽ bước đến đứng chung với Trình Đại Lôi.

Trình Đại Lôi giơ tay tiếp được kiếm đến từ không trung, lúc bị thương, Thất Phu kiếm ở lại Ly Dương thành, là Lý Uyển Nhi thay hắn bảo quản.

Giờ phút này hắn nhìn lướt thân kiếm, đột nhiên ném qua Lý Hành Tai.

Thích Kế Quang đại kinh thất sắc: “Bệ hạ cẩn thận.”

Lý Hành Tai trừng hắn một cái, tiếp được kiếm từ không trung.

Trình Đại Lôi mở miệng nói: “Thanh kiếm này là ngươi cho ta, hiện tại ta cho ngươi, nợ giữa chúng ta, tính rõ ràng.”

Lý Hành Tai gật đầu, nói: “Ta tiễn ngươi một đoạn đường.”

Trình Đại Lôi lắc đầu: “Không cần.”

Lý Uyển Nhi đến bên cạnh Trình Đại Lôi, Trình Đại Lôi ôm lấy eo nàng, thả người nhảy lên, thân mình đã ở giữa không trung, nhảy liên hoàn trên nóc nhà, rất nhanh đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Lý Hành Tai nhẹ nhàng thở ra, không biết là cảm thấy nhẹ nhàng, hay là tiếc nuối và mất mát.

Bất kể như thế nào, nợ giữa chính mình và Trình Đại Lôi đã thanh toán xong.

Trình Đại Lôi và Lý Uyển Nhi rời khỏi thành Trường An ngay trong đêm, tới ngoài thành hắn mới đi chậm lại. Dù sao ở thiên lao chịu ít tra tấn, lúc này còn vết thương cũ trên người.

Lý Uyển Nhi ở bên người hắn, hai người sánh vai đi, tốc độ rất chậm.

Tối nay không có ánh trăng, cũng không có sao trời, bốn phía tối đen. Nhưng mà bởi vì hai người ở bên nhau, đi con đường tối lại không thấy cô đơn.

“Chúng ta đi đâu?” Lý Uyển Nhi hỏi.

“Đừng nóng nảy, từ từ đi, về sau lại nói.”

Đế quốc rất lớn, bên ngoài đế quốc còn có lớn hơn. Hiện tại hai người có thời gian, có vài nơi hoàn toàn có thể từ từ thăm thú.

Bỗng nhiên, một con quái vật dữ tợn chạy ra từ trong đêm đen. Đúng là Hắc Ngưu của Trình Đại Lôi, nó bổ nhào vào người Trình Đại Lôi, hưng phấn dụi đầu vào Trình Đại Lôi.

Trình Đại Lôi cười cười, đỡ Lý Uyển Nhi lên lưng nó. Trình Đại Lôi vẫn luôn giữ Hắc Ngưu ở ngoài thành Trường An, bởi đã có nhân tính, cũng không cần lo nó đi lạc.

Hiện tại có thú cưỡi, hai người có thể đi càng nhiều nơi.

Thịch thịch thịch.

Phía sau vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, có một đội người từ thành Trường An chạy ra. Lý Uyển Nhi quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy ánh đuốc thắp sáng màn đêm.

Lý Uyển Nhi cả kinh: “Chẳng lẽ Lục ca còn không chịu thả chúng ta đi.”

Trình Đại Lôi cũng ngẩn người, nói: “Không thể nào, nếu muốn động thủ, hoàng cung là cơ hội tốt nhất, không cần chờ ta ra khỏi thành mới phái người đuổi giết.”

Nhân mã này là Lý Hành Tai phái ra, người dẫn đầu là Tống Du Cừ. Hắn dừng khi khoảng cách với Trình Đại Lôi còn chừng hai trăm bước, nhảy khỏi lưng ngựa, hành lễ với Trình Đại Lôi.

“Truyền ý chỉ của Thánh Thượng.” Tống Du Cừ cao giọng hô: “Núi cao đường xa, Trình đương gia đi đường cẩn thận.”

“Núi cao đường xa, đi đường cẩn thận.”

Trình Đại Lôi cũng phóng lên lưng trâu, dần dần biến mất ở trong màn đêm, âm thanh phía sau còn vọng giữa cánh đồng mênh mông.

“Núi cao đường xa, đi đường cẩn thận.”

……

Kể từ ngày đó, không còn ai thấy Trình Đại Lôi. Đương nhiên, đối với rất nhiều người mà nói, Trình Đại Lôi sớm đã chết ở trong núi Thanh Ngưu, số ít người biết bí mật, hiện tại cũng không biết tung tích của Trình Đại Lôi.

Có người nói thấy hắn ở trên biển, hắn chèo thuyền du ngoạn đại dương, thăm thú dị quốc. Cũng có người nói thấy hắn ở Giang Nam, ở đất trăm hoa đua nở bắt cá sống qua ngày…… Truyền thuyết dù sao cũng là truyền thuyết, không ai biết được hướng đi thật sự của Trình Đại Lôi.

Nhưng mặc kệ như thế nào, Trình Đại Lôi đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, sau này đế quốc xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng đã không còn liên quan gì Trình Đại Lôi.

Chiến tranh Kinh Châu Ích Châu rất nhanh đã kết thúc, Lưu Bi, Quan Ngư, Trương Phì khải hoàn trở về, Lý Hành Tai vì bọn họ cử hành tiệc mừng chiến thắng long trọng trong thành Trường An, ba người đều được phong vương, chỉ là địa bàn cách xa nhau, sinh thời sợ là khó gặp lại nhau.

Trải qua liên tiếp chiến tranh, lòng người ở đế quốc chỉ cầu bình an, cũng không ai muốn tranh bá thiên hạ gì nữa. Cứ thế mà qua hai ba năm, đế quốc có được thịnh thế phồn vinh.

Ba năm sau, một ngày nào đó, Trình Đại Lôi về Lương Châu một chuyến, hắn không có gặp mặt bất kỳ một ai, chỉ muốn gặp Tô Anh.

Trình Đại Lôi tính toán rời khỏi đế quốc, trở lại Lương Châu là chuẩn bị mang vài người đi. Vương quyền phú quý với hắn mà nói là cặn bã, thậm chí hắn còn coi khinh. Nhưng nhi nữ tình trường chưa chắc dứt bỏ được, hắn cũng không muốn buông.

Lần này dự định mang Tô Anh và Phiền Lê Hoa đi cùng, về phần những nữ nhân khác như Điêu Thuyền, Dương Ngọc Hoàn thì tùy tâm, Trình Đại Lôi cũng không bắt buộc.

Kết quả ngoài ý muốn, lặng lẽ liên lạc với mấy người này. Khi Phiền Lê Hoa nhìn thấy Trình Đại Lôi thì xông đến trách mắng, sau đó lại lôi hắn vào phòng, cũng nguyện ý rời đi với Trình Đại Lôi.

Điêu Thuyền, Dương Ngọc Hoàn cũng chấp thuận, nguyện ý phiêu bạc lang thang sống khổ cực với Trình Đại Lôi, thật sự ngoài dự kiến. Trình Đại Lôi cũng hoài nghi mị lực của mình đã được tăng thêm.

Người duy nhất không muốn đi chính là Tô Anh, khi nàng nhìn thấy Trình Đại Lôi, không nói quá nhiều. Dường như Trình Đại Lôi chỉ mới vắng mặt hai ba ngày, mà không phải ba bốn năm.

Theo Tô Anh nói: Nếu đi cùng Trình Đại Lôi, nàng chẳng qua là một người không quan trọng. Nhưng nếu tách ra như vậy, ngược lại lúc nào Trình Đại Lôi cũng vướng bận một người là nàng.

Trong lòng Trình Đại Lôi hổ thẹn, hắn làm lỗi rất nhiều với Tô Anh, gây rất nhiều chuyện đáng để bụng, rời nhà mấy năm cũng chưa từng nói với Tô Anh một tiếng. Trong lòng tuy cảm thấy nàng sẽ luôn ở đó, nhưng khi thực sự không thấy nàng, mới phát hiện bản thân cũng biết mất mát, biết tiếc nuối, biết nhớ nhung.Li ê n hệ zl: 0 7 6 9 4 1 7 9 8 2

Trình Đại Lôi chuẩn bị nói gì đó nhưng bị Tô Anh lại ngăn: “Phu thê một hồi, không có ai phải xin lỗi ai, cũng không có thiệt thòi gì. Lòng ngươi thực sự có ta, thì cho ta một mụm con là được.”

Trên giường giữa gối phong lưu.

Hai người cũng không nỡ lòng nói lời từ biệt, trời chưa sáng Trình Đại Lôi đã đứng dậy, lặng lẽ rời đi.

Ai có chí nấy, không thể cưỡng cầu. Trên đời này có quá nhiều chuyện không thể cưỡng cầu, như là mùa hè không có tuyết, mùa đông không có hoa, dầm mưa sẽ bị cảm…… Có lẽ chuyện lần này cũng chỉ là một lần lâm bệnh nặng, muốn khỏi hẳn thì tốn thời gian lâu hơn.

Đoàn người Trình Đại Lôi bao gồm Từ Thần Cơ, Tần Man, Từ Linh Nhi.

“Chúng ta phải đi sao?” Ô Lực Hãn nhịn không được hỏi.

Khiến người ta kỳ quái chính là, Tô Anh không muốn đi theo Trình Đại Lôi, thế mà Ô Lực Hãn lại đi, theo như nàng giải thích, nàng quá ghét sống trong nhung lụa.

Trình Đại Lôi cưỡi trên lưng Hắc Ngưu, gật đầu nói: “Phải đi rồi.”

“Có thể trở về không?” Ô Lực Hãn hỏi.

Trình Đại Lôi nghiêm túc suy nghĩ nói: “Ai biết được, có thể, cũng có thể không thể trở lại, chỉ có thể mặc cho số phận.”

Ô Lực Hãn nhíu mày, lại hỏi: “Chúng ta muốn đi đâu?”

Trình Đại Lôi ngẩng đầu, chỉ roi về hướng tây. Truyền thuyết rằng, xuyên qua thảo nguyên, băng qua sa mạc Gobi, lại vượt qua một ngọn núi to lớn, có một quốc gia ở cực tây.

Nơi đó rất lớn, cũng lớn như đế quốc, có những cô nương da trắng như sữa bò, các nàng có tóc màu vàng và mắt xanh màu đá quý…

Tần Man ngồi trên lưng ngựa, nhếch miệng cười nói: “Chúng ta đi về phía tây, chiếm núi làm vua, tiêu dao sung sướng.”

Nghe nói tình huống ở các nước cực tây càng điên loạn hơn đế quốc thời chiến loạn. Nơi đó cũng ngập trong chiến hoả, nhiều khi còn là đồ sát cả một chủng tộc. Rất lãnh chúa một phương thậm chí có được quyền lực bậc cao nhất.

Trình Đại Lôi hiện tại rất chạm mặt thử với các thế lực đó, nơi đó hẳn là cũng có rất nhiều truyện kể và giai nhân chờ đợi hắn.

Cuối mỗi câu chuyện, vương tử và công chúa sống một đời hạnh phúc chưa từng có. Cuối câu chuyện này, vương tử chỉ vừa bắt đầu hành trình mới.

“Lưu Phát Tài, đi thôi!”

Trình Đại Lôi hô một tiếng, trong lòng bỗng nhiên ngẩn người. Than ôi, Lưu Phát Tài đã không còn nữa. Cả Lâm Thiếu Vũ…… thậm chí cả Tô Anh cũng không muốn đồng hành với mình.

Theo con đường mình đi, gặp được rất nhiều người, cũng đánh mất quá nhiều người.

Có tiếc nuối, có không nỡ, có thôi thúc kết giao bằng hữu mới, cũng có nỗi nhớ bạn xưa.

Nhưng, đường còn dưới chân, vẫn cần bước tiếp.

Mặt trời chiều ngã về tây, đoàn người lưu lại dấu chân trên sa mạc, giữa tiếng lục lạc ngân, bóng dáng đoàn người dần dần biến mất.

[Hết truyện]

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right