Chương 155: Nơi Phồn Hoa

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 4,150 lượt đọc

Chương 155: Nơi Phồn Hoa

Nơi đây là Dương Châu phồn hoa ngàn năm, là giấc mộng xưa của biết bao thi nhân tài hoa, cây cầu nước chảy không ai bằng người đẹp.

Hôm nay, Trình Đại Lôi đã tới đây.

Nơi này là Dương Châu, là thiên hạ ba phần Minh Nguyệt Dạ, hai phần Dương Châu.

Dương Châu là nơi tốt, có núi non sông tốt, có những bài văn hay đã nổi tiếng khắp các đời, cũng có những nữ nhân giỏi giang, eo mềm hơn nước.

Tất nhiên, cũng có những thứ khác...

Ở bến tàu có vô số thuyền lớn nhỏ neo đậu, hành khách và thương nhân, lái thuyền qua lại, còn những người khuân vác bao tải, khi chất ăn mặc rất khác biệt so với U Châu.

Trên bến tàu, có một nhóm người đang ồn ào nói chuyện, người đi qua trên bến tàu đều tận lực né tránh, tránh không được, thì đành phải kiên trì chào hỏi.

"Lộ gia, ngài vất vả rồi, dạo này có tốt không?”

"Tiểu Lục, đừng nói nhảm nữa, tiền tháng này ngươi còn chưa giao, hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền, mau đưa ra đi.”

“Lộ gia, hôm qua ta mới giao rồi mà, sao ngài lại thu thêm nữa!”

"Nói nhảm gì, mau đưa ra đây.”

Một nhóm người lao vào đạp người đàn ông xuống đất, lục túi tiền trên tay. Lộ Tử Dã dùng sức giật lấy, kêu không thành tiếng, xua tay nói: " Mau mau cút, đừng ở trước mắt gia gây chướng mắt."

Lộ Tử Dã là người của Tào Bang, Tào Bang không chỉ có ở Dương Châu. Ở thời đại này, đường thủy vận chuyển có vị trí kinh tế cực trọng yếu. Trên bến tàu chung quy sẽ tụ tập một nhóm người như vậy, dựa vào nước ăn cơm. Tất cả đều dùng đoản đao, cây gậy đoạt địa bàn, liều nhất chính là Tào Bang.

Lộ Tử Dã là người phụ trách bến này, tàu chở hàng vào cảng, làm người môi giới, khuân vác bao tải… Tóm lại, ngay cả người ăn xin ở bến cũng phải góp một phần tiền cho Tào Bang.

Trình Đại Lôi từ trên boong tàu nhìn xuống, quang cảnh phồn hoa ở đây cũng mở mang tầm mắt, hắn nóng lòng muốn được nếm thử phong tục của Dương Châu. Từ Thần Cơ, Cao Phi Báo, Trương Phì, Triệu Tử Long, Liễu Chỉ, Tô Anh, Tiểu Bạch Lang cũng xuống tàu cùng với hắn, còn những người khác vẫn ở trên tàu.

"Sau khi xuống thuyền, nhớ gọi ta là công tử, chúng ta là thế gia phương Bắc, đừng làm ra bộ dáng của một sơn tặc, Dương Châu là một nơi nho nhã đấy." Trước khi xuống thuyền, Trình Đại Lôi đã ra lệnh cuối cùng, những người khác hắn đều không lo lắng, mà lo lắng nhất chính là hai tên đần độn Trương Phì cùng Cao Phi Báo.

Nhiều người không khỏi nóng lòng, họ đang mong chờ lần đầu tiên bước vào thành.

Thế nhưng là, mấy người còn chưa xuống thuyền liền bị ngăn lại.

"Làm sao, lần đầu tiên đến Dương Châu, ngay cả quy củ của thành Dương Châu đều không biết."

Bảy tám người chặn ở đầu thuyền, Lộ Tử Dã liếc mắt một cái, trong miệng đều là tiếng phổ thông ở Dương Châu.

Từ Thần Cơ đưa mắt nhìn nhau, không phải bởi vì bọn họ bị ngăn lại, mà là bởi vì bọn họ không hiểu những người này nói cái gì. Phương ngữ Dương Châu và giọng U Châu khá khác nhau. Mặc dù mọi người miễn cưỡng có thể nghe hiểu vài chữ, nhưng không thể nghe hết cả câu.

Trình Đại Lôi có thể hiểu và có thể nói, nhưng hắn đến giờ phút này vẫn chưa hề mở miệng.

Lộ Tử Dã cau mày, nhịn không được nói: "Không biết nói chuyện sao, đúng là một đám thổ lão mạo (Kiểu nhà quê á).”

Hẳn là có thể đoán được ý tứ, nhất thời có chút cảm khái, ánh mắt đều nhìn về phía Tô Anh.

Tô Anh cũng không nói được phương ngữ Dương Châu, biểu cảm của cô ấy có chút khó xử.

Đúng lúc này, một người đội chiếc mũ nhỏ bước ra nói: "Chư vị, chư vị, ta là người môi giới ở nơi này, chư vị có thể gọi ta là Phú Quý.”

Lộ Tử Dã: "Phú Quý, tên tiểu tử nhà ngươi, mau nói một chút quy củ cho đám nhà quê này, đừng để chúng ta động thủ.”

Phú Quý mỉm cười, nói với Từ Thần Cơ: "Các vị, đây là Lộ gia của Tào Bang, nơi này là địa bàn của Lộ gia.”

Từ Thần Cơ biết Tào Bang và thế lực của Tào Bang ở bến tàu, ông ta chắp tay nói: "Thì ra là huynh đệ của Tào Bang, chư vị vất vả rồi…”

“Ai là huynh đệ với ngươi.” Lộ Tử Dã thậm chí còn không có nâng lên mi mắt lên.

"..." Từ Thần Nghiên.

"Chư vị, mọi người đến địa bàn của Tào Bang làm ăn, ít nhất phải hiểu một chút quy củ của Dương Châu.”

"Quy củ ở đây là gì?"

"Nơinayf là mười lấy một, công nhân chuyển hàng hóa, phải là người của Tào Bang, các ngươi bán cho ai, không được bán cho ai, cũng phải do Tào Bang quyết định.” Phú Quý nói.

“Mười lấy một, nghĩa là mười gói hàng thì có một phần là của Tào Bang sao?” Từ Thần Cơ biết thế lực của Tào Bang tại cầu cảng rất lớn, nhưng không nghĩ tới lại lớn đến loại tình độ này.

“Nếu ta không muốn tuân theo quy tắc thì sao?” Trình Đại Lôi tách mọi người ra và đi về phía mũi tàu.

Trình Đại Lôi nói tiếng phổ thông Dương Châu, giọng của hắn rất dứt khoác. Lộ Tử Dã nhìn lên xuống hắn vài lần, thấy hắn mặc một chiếc áo choàng bằng gấm, quấn len lông chồn quanh cổ và một viên đá quý rất lớn trên thắt lưng.

Chỉ nhìn thoáng qua, Lộ Tử Dã liền kém chút che miệng cười ra tiếng. Một đám người líu ríu, xì xào bàn tán.

"Người là từ hang hốc nào tới đây, cách ăn mặc này, còn không biết khí trời của Dương Châu bọn ta sao.”

"Có lẽ ở nói của bọn họ, đều là cách ăn mặc thế này.”

"Ha ha, nhà quê."

Trình Đại Lôi mặt đầy hắc tuyến, hắn biết thẩm mỹ của Dương Châu khác vớiU Châu, hiện tại hắn bị xem như đại ca đông bắc mang theo lông chồn quấn quanh cổ.

Lộ Tử Dã vẫy tay ra hiệu xung quanh yên lặng, hắn ta nói: "Quy tắc này là do Tào Bang đặt ra, cũng là vì sự thịnh vượng của công việc kinh doanh của mọi người. Nếu ngươi không muốn tuân theo, vậy thì người và hàng hóa đều không được xuống tàu, lỡ như trong đó cất giấu, chứa chấp sơn tặc hải tặc gì đó thì sao đây. Tào Bang bọn ta cũng phải đảm bảo trật tự nơi này.”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right