Chương 156: Quy Củ Mới
"Vậy à..." Trình Đại Lôi mỉm cười ra hiệu: "Nào, lại đây, ta sẽ nói cho ngươi biết thế nào là quy tắc."
"Quy tắc gì?"
"Ta còn tưởng rằng chuyện gì chứ, không phải muốn tiền à, nói cho ngươi biết, ngón tay gia đưa ra một món đồ nhỏ cũng đủ ngươi ăn cả đời.”
Lộ Tử Dã dò xét Trình Đại Lôi một chút, cái người nhìn qua không có gì giáo dưỡng, nhưng đoán chừng có rất nhiều tiền, là nhà giàu mới nổi ở phương Bắc.
Hắn ta nhếch miệng mỉm cười, xoa xoa hai tay tới gần: " Tiểu tử nhà ngươi có tính toán, quy củ gì, còn vật mà ngươi nói như thế nào.”
“Nhìn kỹ.” Trình Đại Lôi tay nhấn lò xo, rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, vung tay và xẹt qua cổ Lộ Tử Dã.
Nhất Kiếm Phong Hầu. (1 kiểm đủ chặn họng)
Máu không ngừng chảy ra, cơ thể Lộ Tử Dã rung lên ba cái, ngã xuống đất một tiếng.
Trình Đại Lôi lắc kiếm, giọt máu bay khắp không trung, thân kiếm bằng sắt đen không dính máu. Nếu nói Lý Hành Tai cho Trình Đại Lôi chuôi kiếm này thật là không tệ, giết người không dính máu, có đôi khi cũng không thể coi thường kỹ thuật rèn của thế giới này.
Toàn cảnh đều bàng hoàng, Trương Phì cùng Cao Phi Báo mở to hai mắt nhìn Trình Đại Lôi, trong đầu nghĩ là: Không phải nói muốn văn minh hiểu lễ phép hào hoa phong nhã sao, nhưng Trình Đại Lôi đây là…
Coi như trước đây ở trại Cáp Mô làm sơn tặc, hắn cũng chưa từng có bộ dạng này.
Phú Quý dọa đến ngã một phát, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi..."
Trình Đại Lôi thả thanh kiếm về vỏ, lấy khăn thêu che miệng, không nhịn được nói nói: "Nói cho các người biết, u công tử đã đến, từ hôm nay trở đi, khu vực nay phải lập lại quy củ mới.”
Trên bến tàu lộn xộn, đám người vây kín như kiến, có người nhóm chân nhìn qua bên này.
“Người nào chết vậy?”
"Là Lộ Tử Dã của Tào Bang, hắn bị người ta giết."
"Nói vớ vẩn, ai lại dám giết hắn trên địa bàn của Tào Bang."
"Chết đáng, tên khốn kiếp này lẽ ra nên chết từ lâu."
m thanh hỗn loạn, một nhóm nam nhân lực lưỡng mang theo gậy lớn tiến đến vây quanh, ít nhất phải tới 180 người.
Những người này đều là huynh đệ của Tào Bang, trong lúc nhất thời đã vây quanh tàu chở hàng đến nước chảy cũng không lọt. Những người thấy cảnh này, đều dồn dập lắc đầu: Bọn họ đã gây ra hoạ lớn ngập trời, sợ là khó mà thoát thân.
Một người tách ra đám đông và tiến lên, đi tới trước thuyền, ngẩng đầu liếc nhìn đám người Trình Đại Lôi.
"Lai lịch là gì? Vừa xuống thuyền liền giết người, thật điên cuồng đó!”
Trình Đại Lôi đưa mắt ra hiệu cho Từ Thần Cơ, nhưng nhìn thấy khuôn mặt ông ta tái đi vì sợ hãi, giờ phút này cũng không có nổi chủ ý gì. Nhìn Tô Anh một lần nữa, cô cũng không khá hơn là bao.
Ai, đám thủ hạ không có ai là đắc lực, trường hợp này đành phải tự mình đứng ra giải quyết.
"Ngươi là ai?"
"Hắn gọi là Lý Giai Minh, là trợ thủ của Lộ gia, nghe theo lệnh của Tôn lão gia Tào Bang, quản lý chuyện ở đây.”
"Dạng chó như ngươi, mà cũng có tư cách nói chuyện với ta à?" Trình Đại Lôi vuốt lớp vải trên tay, ngẩng đầu lên, một mặt phiền chán nhìn xung quanh: "Dương Châu là nơi rách nát gì, đến một người hiểu quy củ cũng không có.”
"Ngươi!”
Lý Giai Minh lông mày giật giật hai lần, hắn ta vung bàn tay lên: "Các huynh đệ mau động thủ, trả thù cho Lộ gia.”
Đám thủ hạ của Tào Bang đều tức giận, tay vung côn lớn chuẩn bị xông lên. Lúc này, chỉ nghe thấy một âm thanh phần phật, từ trong khoan thuyền, một đoàn người xông ra. Trong cầm nắm đoản đao, trên thân cõng cung tiễn. Giờ phút này đao đã mài sắc, Thiết Cung đã mở tròn, trực tiếp hướng xuống đám người bên dưới thuyền.
Hai bên giương cung bạt kiếm, giằng co ở đầu mũi thuyền.
Tất cả đều xuất thân từ sơn tặc, nếu như phải động thủ, cũng không có nữa điểm sợ hãi.
Tuy nhiên, Lý Giai Minh lại có chút chần chờ, đám người này còn chưa xuống thuyền đã dám giết người, một lời không hợp liền muốn động thủ, bọn họ thật sự quá hung ác.
“Dạo này công tử tin phật, không muốn tạo thêm ác nghiệp.” Trình Đại Lôi xua tay, nói với Lý Giai Minh, “Nhà trọ nào tốt nhất ở thành Thiên Chu này?”
"Ngư Dương lâu, ngươi hỏi cái này làm gì?" Lý Giai Minh nhíu mày.
"Loại chó như ngươi không xứng để nói chuyện với gia, hôm nay ta sẽ nghỉ ngơi ở Ngư Dương Lâu, gọi người quản lý Tào Bang của các ngươi đến, tối nay đến Ngư Dương Lâu tìm ta.”
Người chung quanh đồng loạt nhìn Trình Đại Lôi, người này quả nhiên là khẩu khí thật lớn. Trình Đại Lôi cuồng vọng như thế, trong lúc nhất thời Lý Giai Minh lại là không mò ra được nội tình của Trình Đại Lôi, trong lòng có chút bồn chồn.
"Xuống thuyền."
Trình Đại Lôi và nhóm của hắn bước xuống thang gỗ, đối với những nam nhân cường trán đang bao vây xung quanh, đều là làm ngơ không thấy. Ánh mặt bọn họ nhìn về phía Lý Giai Minh, chờ quyết định của hắn ta.
Trong lòng của Lý Giai Minh loạn lên, không thể đoán được Trình Đại Lôi đến từ đâu, nhìn thấy Trình Đại Lôi sắp thoát ra khỏi vòng vây của họ.
“Chờ đã.” Lý Giai Minh đột nhiên nói: “Giết người của Tào Bang, tự nhiên sẽ có người từ Tào Bang tới nói chuyện với ngươi, các hạ, để lại cái tên rồi hẳn đi.”
Trình Đại Lôi đột nhiên quay đầu lại: "Họ u, tên Ba, tự là Phạt Đức.”
"u Ba!"
Lý Giai Minh hé miệng, chờ đến lúc bình tĩnh lại, Trình Đại Lôi đã mang người nghênh ngang rời đi.
"Lý gia, chúng ta làm sao bây giờ, cứ để bọn hắn đi như thế sao.”
Lý Giai Minh nghiến răng, đột nhiên hung ác nói: "Đi tìm Tôn lão gia tử, tuyệt đối không thể tha cho bọn hắn."
.......................
Qua những con đường, ngõ hẻm, có thể phóng tầm mắt nhìn ra toàn cảnh Dương Châu phồn hoa. Thành Thiên Chu không phải là thành trì thịnh vượng nhất ở Dương Châu, mà cũng không biết chủ thành của Dương Châu sẽ lớn như thế nào. Ánh mắt của mấy người Từ Thần Cơ đều đồng loạt mở to, chỉ cần một thành Thiên Chu đã tốt hơn mấy lần thành Lạc Diệp. Theo Tô Anh cùng Liễu Chỉ nói, thành Thiên Chu Yên Chi Đô mạnh hơn thành Lạc Diệp trên rất nhiều lần.
Hai bên đường có rất nhiều cửa hàng, người đi bộ không ngừng qua lại, Trình Đại Lôi đã kiểm tra thông tin người đi đường và nhận thấy có rất nhiều nhân vật ưu tứ, nhân tài đỉnh cấp cũng không tính là hiếm thấy.
Đây mới là cảnh tượng nên có của một đại thành thời cổ đại, so sánh Dương Châu, U Châu căn bản chính là thâm sơn cùng cốc, sớm biết như vậy, mình đã nên du hành không gian đến Dương Châu a. Cảnh sắc tốt, nữ nhân cũng tốt, nữ tử Giang Nam khẳng định không giống với mấy lão nương ở U Châu.
Đương nhiên, nếu thật sự đến Dương Châu làm sơn tặc, cũng không biết đã bị mấy thiếu hiệp ở đây chém chết bao nhiêu lần.
Tuy nhiên, mặc dù Dương Châu là nơi địa linh nhân kiệt, nhưng đi trên đường, Trình Đại Lôi không thể tìm thấy một nhân tài tuyệt thế nào, xem ra trong số những người bình thường, chỉ có thể đạt đến đỉnh cấp là cực hạn, trong vạn dặm không thể tìm thấy nhân tài tuyệt thế.
Nhưng Trình Đại Lôi đã có trong tay 4 người có tiềm năng truyền thuyết, triển vọng vẫn còn khá tốt.