Chương 202: Người Của U Châu Vương
Phủ Thành Chủ.
Phương Bá Sơn lùi lại một khoảng, ngồi đối diện với Tề Đức Cường.
"Tề Tướng muốn ta thả Trình Đại Lôi?"
Tề Đức Cường nhấp hớp trà: "Không phải ta, là chủ công, hiện tại Trình Đại Lôi là người của chủ công, ta làm sao có thể để ngươi giết hắn.”
"Nhưng lần này bắt được Trình Đại Lôi không phải dễ. Hắn ta là tai họa cho núi Thanh Ngưu trong một thời gian dài, hiện tại cũng là sơn tặc đứng đầu núi Thanh Ngưu. Ta phải mất khá nhiều công sức mới bắt được, nếu thả, sợ lần sau muốn bắt lại cũng khó được.”
Tề Đức Cường hơi chần chờ, đợt tấn công thành Hắc Thạch vẫn nằm trong kế hoạch, chuyện để Trình Đại Lôi làm mồi nhử là bí mật, cũng không thể tiết lộ cho Phương Bá Sơn. Nếu đã vậy, mình chỉ có thể tự bịa chuyện.
“Bắt, sao lại bắt! Trình Đại Lôi đã sớm tỏ ý quy hàng chủ công từ lâu, chủ công cũng rất trọng nhân tài, nếu không sao lại phong hắn làm du kỵ tướng quân, hắn hiện tại là người của chủ công, người của chủ công mà ngươi cũng dám bắt sao!”
Phương Bá Sơn giật mình: "U Châu Vương lại coi trọng tên sơn tặc Trình Đại Lôi này như thế?”
“Đây là chuyện đương nhiên, cũng đừng gọi hắn là sơn tặc, mà phải xưng hô là Trình Tướng Quân.” Tề Đức Cường lại cầm tách trà lên: "Tại trong lao, ngươi không dùng hình với hắn đúng không?”
Phương Bá Sơn giật mình, mồ hôi lạnh chảy ra.
Hắn vốn không có ý định giết Trình Đại Lôi, vốn còn có ý đem Trình Đại Lôi nộp lên cho U Châu Vương, lĩnh một phần ban thưởng. Nhưng bởi vì Lý Như qua lại mấy lần, nên Phương Bá Sơn mới dặn dò bọn thủ hạ chiếu cố một chút cho Trình Đại Lôi trong lao. Đương nhiên Phương Bá Sơn trong miệng nói “chiếu cố”, cũng không phải là nghĩa trên mặt chữ.
Mà với tình tính của người dưới tay mình, Trình Đại Lôi hiện tại coi như không chết, nhưng sợ cũng bị lột da, đứt tay, đứt chân, cả người đầy thương tích.
Nhìn vẻ mặt của Phương Bá Sơn, Tề Đức Cường liền hiểu, tình hình trong đại lao như thế nào, hắn sao có thể không biết.
"Còn không mau mang ta đi!"
Trình Đại Lôi có chết hay không kỳ thực đối với U Châu Vương cũng không quan trọng, nhưng Trình Đại Lôi còn sống đối với U Châu Vương rất quan trọng. Tấn công thành Hắc Thạch, núi Thanh Ngưu là đường phải đi qua, nếu thật sự Trình Đại Lôi xảy ra sơ suất, sơn tặc trên núi Thanh Ngưu nổi điên, việc này có thể giải quyết nhưng hậu quá rất phiền phức.
Trình trại chủ, hi vọng sinh mệnh của ngươi mạnh mẽ, ngàn vạn phải sống, chí ít...còn có thể cứu chữa được.
Tề Đức Cường cước bộ như bay, trên đường đi đều lo lắng, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ lo lắng cho tình trạng cơ thể của Trình Đại Lôi như thế.
Đi đến trước cửa đại lao, Tề Đức Cường hít sâu một hơi, lại có mấy phần không dám bước vào đại lao.
"Phương đại nhân, ngươi xác định hắn còn sống à?"
"Cái này…chắc là còn sống."
Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, Tề Đức Cường vững vàng tâm thần, sải bước vào ngục.
"Tề Tướng, ngươi đừng quá lo lắng, thủ hạ của ta rất biết điều, chắc là... Đại khái...sẽ biết nhẹ tay." Phương Bá Sơn theo sau lưng Tề Đức Cường, kỳ thực cũng không có bao nhiêu tự tin.
"Đỗ lão đại đó có là gì, hắn sao có thể là kẻ địch của ta, nếu thật sự lợi hại, phải nói của người của Nhung tộc, bọn hắn có thể đấu ba trăm trận dưới ngựa của ta…”
Vừa bước vào phòng giam, đã nghe thấy một giọng nói lanh lảnh vang vọng trong đại lao.
"Trình trại chủ, Trình trại chủ, kể thêm cho chúng tôi về Ngũ lôi pháp đi, nghe nói ngài được thần tiên truyền nghệ trong mộng?”
"Hả, cái này sao, chuyện thần tiên, kể các ngươi cũng không hiểu được. Ngũ lôi pháp uy lực quá lớn, bình thường ta cũng không thể dễ dàng sử dụng, sát nghiệp quá lớn, đúng rồi, hôm nay ăn gì?”
“Bẩm Trình gia, nay chúng ta ăn giò heo và cá chép kho…”
“Lại có cá à, chúng ta không thể ăn thứ khác thanh đạm hơn sao, nhưng mà nói đến cá, ta biết một cách ăn cá sống, ăn cùng với tương chấm…đó là hương vị rất khác biệt.”
Khi Phương Bá Sơn và Tề Đức Cường đi tới trước cửa phòng giam, nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt đều là sửng sốt một hồi.
Trình Đại Lôi vừa nhìn thấy Tề Mặc Cường, liền hít mũi thật sâu: "Lão Tề, ngươi cuối cùng cũng đến rồi, mấy ngày này, ta đã chịu khổ rất nhiều đó!”
"..." Tề Đức Cường.
Người chịu khổ cái rắm á, thức ăn mỗi ngày còn tốt hơn ta. Tề Đức Cường rõ ràng nhìn thấy, Trình Đại Lôi béo hơn một chút so với khi hắn gặp vài ngày trước. Mà nhìn đồ đạc của phòng giam này, nó được dọn dẹp sạch sẽ, có một chiếc giường gỗ dựa vào tường. Các tù nhân khác đều ngủ trên rơm, nhưng giường của ngươi có chăn bông. Trong bát vẫn còn xương gà chưa gặm sạch, trên đầu giường có vài cuốn sách.
Sách, không ngờ rằng, Trình trại chủ nổi tiếng lại là người đọc sách nha!
Tề Đức Cường hít sâu một hơi, chỉ mong ngươi đừng ngoảnh mặt làm ngơ với ta đang cùng ngươi biểu diễn.
“Trình trại chủ, ngươi chịu ủy khuất rồi!"
Phương Bá Sơn cũng bị một màn này chấn trụ, hắn lặng lẽ đến gần cai tù, thấp giọng nói: "Đây là có chuyện gì?"
Cai tù cũng không ngờ Phương Bá Sơn lại đến đột ngột, hắn ta sửng sốt: "Không phải đại nhân nói, để ta chiếu cố hắn thật tốt sao…”
“Chiếu cố, ý ta bảo là chiếu cố như thế này sao! Các ngươi chiếu cố…cũng tốt quá rồi.”
Phương Bá Sơn suy nghĩ lại một hồi, nghĩ cũng biết thụ hạ của mình đã cầm tiền của Trình Đại Lôi. Thật mất mặt a, thế nhưng giờ cũng không phải lúc để nói chuyện này.
Nhìn tình cảnh của Trình Đại Lôi cùng Tề Đức Cường, họ gần như muốn lao vào ôm nhau, ỉ ôi khóc. Hóa ra Trình Đại Lôi không chỉ được U Châu Vương coi trọng mà còn có giao tình không tệ với Tề Đức Cường.
Xem ra, đây cũng lúc mình biểu diễn, kỹ năng diễn xuất của mình cũng thuộc phái thực lực đấy!