Chương 203: Phong Tướng

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 3,205 lượt đọc

Chương 203: Phong Tướng

Hắn hít sâu một hơi, nhìn lấy Trình Đại Lôi, vung lên trường bào sải bước đi tới.

"Trình hiền đệ, Trình hiền đệ của ta đang ở đâu, là ta nhất thời sơ xuất, để Trình hiền đệ chịu oan ức rồi!”

Trình Đại Lôi sững sờ: "Vị này là?"

Tề Đức Cường nói: "Vị này chính là thành chủ Phương Bá Sơn."

“Trước kia, chúng ta đã từng gặp nhau chưa?” Trình Đại Lôi.

“Dù không gặp nhau, nhưng ta đã ngưỡng mộ từ lâu, ta và Trình hiền đệ là thần giao a.”

Phương Bá Sơn hít sâu một hơi, xông đến quát cai tù: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đem cửa mở ra!"

Tề Đức Cường đưa Trình Đại Lôi ra khỏi phòng giam: "Trình trại chủ, U Châu Vương đã phong ngươi làm du kỵ Tả Tướng Quân, quan phục cùng quân ấn đều ở Phủ Thành Chủ, còn mời Trình trại chủ cùng ta đi một chuyến. Huống hồ Trình trại vừa mới ra khỏi này, cũng nên tẩy một chút xúi quẩy trên người."

Quả nhiên, đúng như dự đoán của Trình Đại Lôi, U Châu Vương cuối cùng đã từ bỏ Hùng lão đại và chọn chính mình. Với chức vị "Tả tướng" này, hắn có thể tự do đi lại trong U Châu. Tất nhiên, chờ khi U Châu Vương không cần đến mình, chức Tả tướng quân này chính là cái... Cái rắm.

Khi Trình Đại Lôi đang tắm rửa trong phủ thành chủ, Phương Bá Sơn đã tập hợp tất cả các thuộc hạ của mình lại với nhau và nhìn họ với vẻ mặt u ám.

"Mau nói ra, các ngươi nhận của người ta bao nhiêu bạc, ta chỉ hồ đồ một chút, các ngươi cũng đừng cho là ta hồ đồ thật. Đã ăn mà không chịu phun ra, chuyện này, chúng ta cứ từ từ tâm sự.”

Thủ hạ hai mặt nhìn nhau, mọi người giờ phút này đều nhớ tới, vị thành chủ này bình thường nhìn qua giống như không quá thông minh, nhưng đối với chuyện ngân lượng: Hắn so với bất luận kẻ nào đều khôn khéo hơn.

Kiều Dã là một hán tử ngay thẳng.

Hắn không thể qua mặt một tên thần giữ của như Phương Bá Sơn, vì thế liền mang theo hổ thẹn mà nói: “Là…có một đám tặc nhân đến nhà của ta đưa chút bạc, ta đã đem trả nợ, hiện tại vẫn còn một ít!”

Ồ!

Phương Bá Sơn mở to hai mắt, không nghĩ tới, đúng là không nghĩ tới, hắn vẫn cho dưới mi mắt của mình sẽ không có ai dám làm chuyện này, không nghĩ tới, mày rậm mắt to như Kiều Dã lại dám phản bội hắn.

"Còn không mau kêu người mang đến đây cho ta! Một văn trong nhà các ngươi cũng không thể thiếu!”

Bây giờ ở trong mắt Phương Bá Sơn, Trình Đại Lôi là người mà U Châu Vương xem trọng, hai lại là bằng hữu của Tề Đức Cường, cả hai thứ này hiển nhiên đều không thể đắc tội.

Hơn nữa, ta một đồng tiền cũng không lấy được, thế mà các ngươi ăn đến miệng dính đầy dầu mỡ, loại chuyện này…đúng là mơ tưởng!

Phương thành chủ trong mắt không có một hạt cát, hắn ta không thể mắc sai lầm về tiền bạc. Phương thành chủ họ Phương, Phương của Khổng Phương Huynh! (Ý chỉ đồng tiền)

Kết quả cuối cùng khiến Phương Bá Sơn giật nảy cả mình, từ cai tù đến đầu bếp, lên tới võ tướng như Kiều Dã, thậm chí ngay cả quản gia bên cạnh mình, đều cầm ngân lượng của trại Cáp Mô. Có thể nói, lấy Trình Đại Lôi làm trung tâm, chỉ cần là người có thể dính líu quan hệ đến Trình Đại Lôi, đều bị trại Cáp Mô mua chuộc. Trách không được Trình Đại Lôi ở trong lao có thể hưởng thụ đãi ngộ như vậy...

Đây là mua sự an toàn cho Trình Đại Lôi, còn nếu muốn mua đầu mình, đoán chừng…

Nghĩ đến điều này, Phương Bá Sơn đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình thật sự bất an.

Phủ Thành Chủ, Hậu Trạch.

Trình Đại Lôi ngâm mình trong thùng gỗ một hồi lâu, nha hoàn hầu hạ tắm rửa, thay quần áo, tết tóc…nhìn từ bên ngoài, trông vô cùng sáng sủa. Nếu như trước đây, Trình Đại Lôi còn không thích ứng việc có mười lăm mười sáu tuổi tiểu cô nương nhìn mình chằm chằm tắm rửa, nhưng những ngày gần đây bởi vì ở cùng Liễu Chỉ, Trình Đại Lôi đã hình thành rất nhiều thói quen.

Súp gà (Kiểu sách dạy đạo lý á) nói thế nào: Con người không thể thay đổi thế giới, chỉ có thể thay đổi bản thân để thích nghi với thế giới.

Trình Đại Lôi được nha hoàn dẫn đến tiền sảnh, ề Đức Cường cùng Phương Bá Sơn đã đợi sẵn ở đó. Khi Trình Đại Lôi chậm rãi bước tới, cả hai đứng dậy cùng lúc.

"Trình tướng quân thật anh tuấn!” Phương Bá Sơn lập tức khen ngợi: “Bộ quần áo này giống như được may riêng cho Trình tướng quân vậy!”

“Vậy sao, lúc trước khi ta đi mua y phục, bà chủ cũng từng nói: Tiên sinh ngài thật đẹp trai, bộ đồ này rất thích hợp với ngài.”

"..." Tề Đức Cường.

"..." Phương Bá Sơn.

Một nha hoàn cầm chiếc gương đồng đến trước mặt Trình Đại Lôi, Trình Đại Lôi nhìn bộ dáng của mình trong gương. Quả nhiên, người đều phải dựa vào y phục và ngựa, quan phục chính thức của đế quốc này thực sự rất tinh xảo, không giống như mấy bộ yêu diễm tiện hóa ở hậu thế.

Hai tóc mai rủ xuống, tóc được bết cẩn thận tỉ mỉ, Trình Đại Lôi khẽ gật đầu: Khả năng Phương Bá Sơn cũng không có thổi phồng chính mình, chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.

À, trước đây mỗi lần mua quần áo và thanh toán hóa đơn, mình cũng đều có cảm giác ảo tưởng này.

"Trình Tướng Quân, những phần thưởng khác của chủ công đều ở đây."

Tề Đức Cường duỗi ngón tay chỉ vài thứ bên cạnh: Một khôi giáp, một trăm lượng bạc, một thanh kiếm và một quan ấn chính thức.

Ban thưởng lần này của Dương Long Đình quả nhiên rất có lòng thành, chỉ cần bộ Ngư Lân Giáp cũng đủ thấy chất lượng của nó. Bất quá, xưa này Trình Đại Lôi không quen đụng tới khôi giáp, vì thế hắn tiện tay sờ lên quan ấn bên cạnh.

Khá nặng tay, làm bằng sắt đen, phía dưới khắc bốn chữ: Trình tả tướng quân.

Chỉ là...tại sao trên quan ấn lại có một con cóc ngồi trên đó?

“Trình tướng, quan ấn này là chủ công đặc biệt đánh chế, ngươi có thấy hài lòng không?”

Trình Đại Lôi hít một hơi thật sâu và nghiêm nghị nói: "Nguyện vì chủ công dẫn ngựa tiến lên trước, chết mới dừng!"

Phương Bá Sơn sững sờ: Cái người này đối với U Châu Vương có cảm tình sâu như vậy a!

Hắn phất phất tay, để cho thủ hạ khiêng mấy cái rương vào.

"Ha ha, mấy ngày nay Trình tướng phải chịu ấm ức rồi, thuộc hạ có mắt như mù, những số bạc này vẫn nên trả lại cho Trình tướng quân vậy.”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right