Chương 234: Quyết Định

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 1,455 lượt đọc

Chương 234: Quyết Định

Ngay cả trại Cáp Mô cũng như vậy, chỉ trừ có Lâm Thiếu Vũ, thì không ai nguyện ý giúp đỡ mình. Nhưng Lâm Thiếu Vũ là vì muốn làm đại hiệp, chết đối với hắn mà nói không tính là gì, trong lòng của hắn kỳ thực cũng không có bao nhiêu phần chiến thắng.

Nhưng trong lòng Trình Đại Lôi lại cảm thấy có thể đánh thắng.

Thật là cô độc a!

Trình Đại Lôi nhớ tới cuộc nói chuyện với Lý Hành Tai, khi đó hai bên thảo luận tại sao Nhung Tộc cứ trăm trận trăm thắng, lúc đó Trình Đại Lôi ỷ mình là một anh hùng bàn phiếm có thâm niên, hù Lý Hành Tai đến sửng sốt.

Hôm nay Trình Đại Lôi lại nhớ đến cuộc nói chuyện của hai người, có lẽ cũng đã hiểu bọn họ vì sao muốn trốn.

Ba mươi năm qua, danh tiếng Nhung Tộc ùn ùn kéo đến. Chỉ cần Đế Quốc đụng tới Nhung Tộc, không quản chiếm ưu thế gì, kết quả tất cả đều là thất bại. Chầm chậm, bại thành thói quen, chạy trốn cũng thành thói quen. Dưới đáy lòng của tất cả mọi người đều cảm thấy, đánh với Nhung Tộc là không thể chiến thắng.

Mà bọn họ sở dĩ muốn chạy trốn, là bởi vì bọn hắn có đường lui. Giống Phương Bá Sơn, Dương Long Đình chạy đến một nơi xa, nơi mà Nhung Tộc không thể đụng tới, đó cũng không phải là việc khó gì. Cho nên nếu có thể còn sống, thì vì sao lại muốn liều mạng, mà bọn họ đều chạy, thủ hạ binh sĩ dựa vào cái gì phải đi chịu chết.

Như thế, tất cả mọi người đều chạy, binh bại như núi đổ, vài chục năm nay đều chạy, người của Đế Quốc vừa thấy Nhung Tộc liền gập cả người.

Tô Anh lúc này đi vào phòng, yên lặng nhìn Trình Đại Lôi.

"Người bên ngoài đều đang chờ huynh đấy.”

"Ừm, để bọn hắn chờ một lát nữa."

Tô Anh đi đến bên người Trình Đại Lôi, đặt tay lên bả vai hắn, chậm rãi nói: "Ta biết huynh tạo dựng nơi này không phải dễ, nhưng giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt. Ký Châu, Thanh Châu đều có việc làm ăn của Tô gia, chúng ta trước cứ qua đó tránh nạn một chút, Nhung Tộc không lâu dài, chờ qua chuyện này, chúng ta đều có thể trở về.”

Trình Đại Lôi đứng dậy, nắm lấy tay Tô Anh, cười cười nói: "Đi thôi, ta đã chuẩn bị kỹ càng."

Màn đêm, trại Cáp Mô đèn đuốc sáng trưng, huynh đệ ở sơn trại đều tập trung ở thao trường, ánh sáng từ bó đuốc xua tan màn đêm.

Thấy Trình Đại Lôi đi ra, ánh mắt mọi người đều đi theo Trình Đại Lôi, thẳng đến khi hắn leo lên Điểm Tướng Đài.

"Chư vị huynh đệ..." Thao trường lặng ngắt như tờ, chỉ có thanh âm của Trình Đại Lôi quanh quẩn: "Vợ con già trẻ của các ngươi đều ở đây, sơn trại này cũng là sức lực của mỗi người dựng lên, ta tự hỏi mọi người, có nguyện ý không từ bỏ sơn trại, mà chọn chạy như chó nhà có tang. Hôm nay chúng ta có lợi thế về địa hình, sơn trại lại có binh giáo lương thảo vô số, vậy có huynh đệ nào nguyện ý theo ta chiến đấu, nhất quyết giữ vững sơn trại này?”

Không có người đáp lại, bó đuốc chiếu sáng từng đôi mắt, tất cả ánh nhìn của mọi người đều tập trung nhìn Trình Đại Lôi.

"Muốn rời đi, ta sẽ không giữ, muốn chiến đấu, thì hãy tiến lên một bước."

Lời nói của Trình Đại Lôi vừa dứt, không ai trả lời, chỉ có Lâm Thiếu Vũ gọn gàng mà linh hoạt tiến về phía trước một bước.

"Còn có người nào không?" Trình Đại Lôi hỏi.

Trầm mặc một lát, Từ Thần Cơ nghiến răng đứng lên: "Thôi, thôi, dù sao ta cũng đã sống lâu, xương cốt cũng đã già, hôm nay sẽ cùng Đại đương gia chịu chết.”

Tần Man cũng đứng ra, cười khổ một tiếng nói: "Giờ chẳng qua chỉ là chết một lần mà thôi."

Hai người Quan Trương nhìn Lưu Bi, vẻ mặt chua xót, tiến lên phía trước một bước, nhưng không có lên tiếng.

Quan Trương lập tức nối gót bước theo, Triệu Tử Long cũng theo đó đứng ra.

Tiểu Bạch Lang cũng đi lên phía trước một bước.

"Được rồi, ta cũng theo ngươi chịu chết." Cao Phi Báo đột nhiên đứng ra, không có để ý ánh mắt ngăn cản của đại ca.

Tô Anh nhìn trái phải một cái, cũng tiến lên phía trước một bước.

Những người này nguyện ý đi ra, nhưng trong lòng lại không có chút tự tin nào có thể giữ vững, bất quá khi nhìn Trình Đại Lôi đứng ở nơi đó một mình, trong lòng liền có chút chua xót.

Trình Đại Lôi nhìn những người này, lòng người không đủ, chỉ bằng mấy người này, trại Cáp Mô cũng không giữ được. Hắn bỗng nhiên cười khổ một tiếng: "Được rồi, được rồi, ta cũng không muốn huynh đệ theo ta cùng một chỗ chịu chết. Đã như vậy, mọi người cứ thương lượng một chút làm sao... Trốn đi."

...

Thành Hắc Thạch, Phủ Thành Chủ.

Lục Anh Đào nhìn Phúc Đức Lặc ở trước mặt đã cầm đao lên, liền bị dọa đến tái mặt.

"Ngươi đừng có giết ta, ngươi muốn gì ta cũng có thể làm, van cầu ngươi đừng giết ta."

Phúc Đức Lặc nhìn thanh đao trên tay, rồi lại nhìn Lục Anh Đào đang quỳ trước mắt, bỗng nhiên cắn răng một cái, vứt thanh đao trên mặt đất.

"Ta thả ngươi đi."

"Ngươi chịu thả ta..." Lục Anh Đào khó có thể tin.

Phúc Đức Lặc gật gật đầu: "Ngươi đi đi, từ cửa sau đi, hãy đi về phía nam, nơi đó là quốc gia của các ngươi, đến đó sẽ không có ai làm thương tổn ngươi, ở chỗ này không an toàn."

"Đi..." Lục Anh Đào lắc đầu: "Nơi này khắp nơi đều là người của ngươi, mà ta chỉ là một cô gái yếu đuối, có thể trốn đi nơi nào.”

"Vậy làm sao bây giờ?" Phúc Đức Lặc gãi gãi đầu.

Lục Anh Đào cũng hoảng loạn, nàng nhìn Phúc Đức Lặc trước mặt, cảm giác đối phươngbất quá cũng chỉ là thiếu niên mà thôi.

"Thì ngươi sẽ bảo vệ ta, đúng không?" Lục Anh Đào bỗng nhiên nói ra một câu như vậy.

Phúc Đức Lặc đột nhiên khẩn trương lên, có chút hoảng hốt: "Ta sẽ cố gắng... để không ai có thể thương tổn ngươi a."

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right