Chương 235: Đem Giấu
"Vậy thì ... cứ chạy đi."
Đôi tay đang giơ lên của Trình Đại Lôi buông ra một cách vô vọng, giống như một kẻ sắp chết đuối cố gắng tóm lấy cọng rơm cuối cùng, nhưng cuối cùng lại không thể nắm được bất cứ thứ gì.
Nhưng sau đó hắn giơ tay lên và nói:: "Trốn, cũng phải nghe ta sắp xếp! nếu năm ngàn huynh đệ tan tác như chim muông, thì chỉ có thể trở thành quỷ dưới đao của người khác, đến cuối cùng cũng không còn mấy mấy ngươig. Ta mang theo mọi người đi, năm ngàn huynh đệ cùng đi, không bỏ lại một người già nào, cũng không để lại hài tử.
"Tuân theo Đại đương gia phân phó!"
Lời này của Trình Đại Lôi ngược lại không có ai phản đối, đại quân Nhung Tộc đang đến gần, kỳ thực tất cả mọi người đều không có ai đáng tin cậy, Trình Đại Lôi giờ phút này chịu đứng ra, mọi người cũng nguyện ý để hắn làm chủ.
"Lâm Thiếu Vũ nghe lệnh!"
"Có thuộc hạ!"
"Lệnh cho ngươi đi lên đỉnh Ngưu Giác phong, mang theo một tháng lương khô, lấy cây lớn làm thứ, chỉ rõ phương hướng của Nhung Tộc!"
Đỉnh Ngưu Giác phong là ngọn núi cao nhất Thanh Ngưu, đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, toàn bộ núi Thanh Ngưu đều nhìn không sót gì.
"Liêu Giáp Liêu Ất tiếp lệnh!"
"Có thuộc hạ!"
"Hai huynh đệ các ngươi cùng ta đều mang theo một ngàn người, đào sông, phá đường, lấy núi đá cây rừng cản trở, câu giờ cho mọi người rút lui!"
"Thuộc hạ tiếp lệnh!"
Trình Đại Lôi đứng trên điểm tướng nhìn xuống mọi người, nói: "Chư vị huynh đệ, muốn đi mọi người cùng nhau đi, năm ngàn huynh đệ cùng đi, Trình Đại Lôi ta sẽ không buông bỏ một huynh đệ nào."
Tất cả mọi người đều tin cậy, nhất là những người già yếu, chạy cũng chạy không bao xa, không đi theo đại đội thì kết quả chỉ là một con đường chết. Bây giờ Trình Đại Lôi đã nói ra lời này, tâm lý của mọi người giống như có một khối đá rơi xuống đất, thung lũng trong núi gầm lên tiếng sóng biển dội.
Trình Đại Lôi gọi mấy người Từ Thần Cơ, Cao Phi Hổ lại, thương lượng với mọi người, nên rút như thế nào.
"Đại đương gia, việc này cần gấp không nên chậm, chúng ta không định khởi hành ngay trong đêm nay sao?" Cao Phi Hổ nói.
"Chớ có sốt ruột!" Trình Đại Lôi nói: "Nhung Tộc đánh xuống thành Hắc Thạch, tự nhiên sẽ muốn đốt giết cướp đoạt một phen, đem vật tư nô lệ chở đi, ít nhất cũng mất mười ngày nửa tháng. Mới đó mà chúng ta đã bị dọa đến loạn tay chân, đến lúc đó hoảng hốt chạy bừa, chẳng phải là tự tìm đường chết."
Thấy Trình Đại Lôi bình tĩnh như thế, Cao Phi Hổ cũng yên lòng, ngoài miệng nói một câu: "Hết thảy nghe Đại đương gia phân phó, theo Đại đương gia tất cả chúng ta đều yên tâm."
"Đúng thế, trước cứ rời khỏi nơi này, chúng ta lại chiếm một ngọn núi khác, như cũ ăn ngon uống say." Hùng Đại Hùng Nhị nói.
Trình Đại Lôi mỉm cười: "Chư vị yên tâm, tất cả ta đều đã tính trong đầu. Hiện tại chúng ta thương lượng một chút về việc nên chạy đi đâu?”
Thủ lĩnh mấy nhà sơn trại tập hợp một chỗ, thương lượng tuyến đường chạy trốn.
"Nếu không chúng ta đến Tịnh Châu trốn?" Hùng Đại nói: "Đường tới nơi đó khá tốt, đất đai cũng bằng phẳng?"
"Tịnh Châu cùng rất gần Nhung Tộc, trốn tới nơi đó, khả năng so với bên này thảm hại hơn." Trình Đại Lôi từ chối đề nghị của Hùng Đại.
"Bây giờ chỉ có đi tới Ký Châu, ở Ký Châu Phi Long Sơn ta có người bằng hữu, đôi bên cũng có chút giao tình, không bằng chúng ta cứ qua đó?" Cao Phi Hổ nói.
"Tin được à?" Trình Đại Lôi nói.
"Quan hệ không tệ, lúc trước là ta đã giúp hắn khi hắn cùng đường." Cao Phi Hổ.
"Bây giờ, cũng không có biện pháp khác." Trình Đại Lôi nói: "Mất bao xa để đến nơi đó?”
"Năm ngàn người đều đi qua, đại khái mất hơn một tháng."
"Nếu đủ thời gian, vậy sẽ phải mang theo một tháng lương thực." Trình Đại Lôi nói: "Còn có vũ khí, cũng phải dùng phòng thân... Chư vị mau chuẩn bị đi, chặt thêm nhiều khúc gỗ lớn để làm cỗ xe.”
Từ Thần Cơ nói: "Đại đương gia, chuẩn bị những thứ này cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, liệu Nhung Tộc có đuổi kịp đến?”
"Ta để Thiếu Vũ trên Ngưu Giác phong làm cái gì?" Trình Đại Lôi lườm hắn một cái: "Yên tâm, những thứ này ta đều có tính toán, tuyệt không thất bại."
...
Thành Hắc Thạch, màn đêm.
Phúc Đức Lặc cẩn thận vượt qua tường, chui vào Phủ Thành Chủ, một đường chú ý cẩn thận, không dám để người phát hiện.
Ngay sau đó, hắn lặng lẽ lẻn xuống hầm trong Phủ Thành Chủ. Thời đại này, ai làm chủ một thành cũng phải đào một cái hầm trong nhà.
"Ai, là ai?" Trong bóng tối có âm thanh nho nhỏ hỏi tới.
"Đừng sợ, là ta." Phúc Đức Lặc trong tay mang theo một cái rổ: "Nhanh ăn đi, ta mang tới cho ngươi."
Trong bóng tối liền vang lên thanh âm nhai nuốt, giống một con chó tham ăn.
"Cẩn thận bị nghẹn, ta mang nước uống cho ngươi, về sau sợ là ta không thể đến thường xuyên, đây là lương thực trong ba ngày, ngươi phải từ từ ăn."
"Đa tạ, cám ơn ngươi đã đem ta giấu ở chỗ này... Ngươi bị đánh..."
Trong hầm ngầm không có đèn đuốc, chỉ có thể mượn ánh trăng mơ hồ, mới thấy rõ trên mặt Phúc Đức Lặc có vết máu ứ đọng.
"Không có gì, ca ca ta thường xuyên đánh ta, ta cũng quen rồi." Phúc Đức Lặc nhếch miệng cười, nhìn lấy tướng ăn chật vật của Lục Anh Đào, hắn nhớ tới mình đã từng nuôi qua một con chó nhỏ. Khi đó nó cũng tham ăn giống Lục Anh Đào, chỉ là về sau bị Ca Ca giết, luộc thành thịt.
"Là ta liên lụy ngươi... Sở dĩ cám ơn ngươi, các ngươi khi nào thì đi a?"
"Ta cũng không biết vì sao chưa đi, khả năng sẽ không đi, Ca Ca nói muốn ở chỗ này tìm một vật, ta cũng không biết đó là cái gì.”
"Kỳ thực...Ngươi là người tốt. Ngươi cùng bọn hắn không giống nhau..." Lục Anh Đào ăn như hổ đói, đột nhiên hỏi: "Nếu các ngươi không đến đánh chúng ta thì tốt rồi, các ngươi vì sao lại xấu như vậy, muốn đến đoạt đồ đạc của chúng ta?"