Chương 236: Muốn Làm Người Tốt

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 3,711 lượt đọc

Chương 236: Muốn Làm Người Tốt

Bầu không khí thoáng chốc an tĩnh lại, hô hấp của Phúc Đức Lặc tựa hồ cũng đình chỉ. Lục Anh Đào chợt bừng tỉnh ý thức rằng trước mặt mình là một người Nhung Tộc, không biết mình có không cẩn thận làm cho hắn tức giận hay không.

"Thật, thật xin lỗi, ta nói sai, ngươi đừng để ý..."

"Không có gì... Kỳ thực chúng ta đã sớm không có cơm ăn. Bộ lạc từ năm ngoái đã hứng chịu nhiều thiên tai, một mảng lớn trên thảo nguyên đều hoang tàn, bò và cừu liên miên chết đói, nếu không đến đoạt của các ngươi, chúng ta cũng sống không nổi."

Thanh âm dần dần thấp đi, Phúc Đức Lặc đột nhiên nói: "Cứ như vậy, ta đi trước, ngươi sẽ không sao mà ta cũng sẽ thường xuyên đến thăm ngươi."

Sau đó, chuyện này cứ níu chặt tâm của Phúc Đức Lặc, đem Lục Anh Đào giấu ở hầm ngầm, giống nuôi một con chó nhỏ, mỗi ngày đều muốn nhìn một chút, xem nó có lớn lên chút nào hay không. Mặt trời Ô Lực Hãn trong lòng của hắn, mấy ngày nay đều không hề nghĩ tới.

Một ngày khác, hắn lặng lẽ đi vào hầm ngầm, vừa tiến vào mới dám nói chuyện: "Tiểu Đào, Tiểu Đào, ta tới thăm ngươi, ngươi có đói bụng không, ta mang thức ăn ngon đến cho ngươi."

Không có người nói chuyện, đợi đến gần hắn mới nhìn rõ, Tiểu Đào đã không thấy bóng dáng. Trên đống cỏ, một người trẻ tuổi đang đánh chợp mắt, làm cho người ta ngạc nhiên là, đối phương vậy mà có một túm lông mày màu đỏ.

Thoáng chốc, Phúc Đức Lặc không ngừng túa ra mồ hôi lạnh, thân thể không tự kìm hãm được mà run rẩy.

"Cáp!" Xích Mi ngáp một cái, mơ màng tỉnh lại: "Đệ đệ ngoan, ngươi mang món ngon gì đến, ta ngủ một giấc, vừa vặn có chút đói bụng."

"Huynh... Giết nàng rồi?" Phúc Đức Lặc nghẹn ngào hỏi.

"Ánh mắt của ngươi... Thật làm cho người sợ a." Xích Mi thu lại nụ cười: "Giống con chó sói đang đói bụng, nếu như ta cho ngươi biết, nàng đã chết, thì ngươi giết ta à?"

"Hỗn đản!"

"Muốn làm người tốt!"

"Ngươi muốn làm người tốt!"

Trong đại sảnh Phủ Thành Chủ, Phúc Đức Lặc nằm rạp trên mặt đất, trên thân vết thương chồng chất. Xích Mi một roi một roi trút ở trên người hắn, trên mặt lộ ra thần sắc dữ tợn.

Đánh thật lâu, hắn ta cũng đã mệt mỏi, đem rượu trong tay giội lên thân Phúc Đức Lặc. Rượu kích thích vết thương, Phúc Đức Lặc giống một con rắn sắp chết đang run rẩy.

"Ngươi không phải muốn làm người tốt à, ta để ngươi làm người tốt!" Xích Mi một cước đem hắn đá văng, sau đó dựa vào ghế vỗ vỗ tay.

Theo thanh âm, Lục Anh Đào bị một tráng hán Nhung Tộc từ bên ngoài mang vào. Nhìn thấy Phúc Đức Lặc nằm trên đất, cô phát ra một tiếng kinh hô.

"Hóa ra, ngươi không có chết..." Phúc Đức Lặc trong mắt lóe lên vẻ vui mừng.

"Muốn cứu người, muốn làm người tốt! Ta cho ngươi cơ hội!" Xích Mi nói: "Đem người mang vào!"

Bảy nữ nhân từ bên ngoài đều bị mang vào, các nàng đều là ca kỹ trước kia ở thanh lâu, cũng có người là thiên kim tiểu thư của nhà nào đó, thậm chí có thiếu phu nhân cơm ngon áo đẹp.

Keng!

Kèm theo lấy thanh âm, một thanh đao rơi trước mặt Phúc Đức Lặc.

"Ngươi muốn cứu người à? Ta cho ngươi cơ hội cứu người!" Xích Mi nói: "Giết chết bảy nữ nhân kia, ngươi có thể cứu một người.”

Phúc Đức Lặc ngẩng đầu: "Ca Ca..."

"Ta cho ngươi lựa chọn, cũng cho ngươi cơ hội." Thanh âm của Xích Mi lạnh như băng nói: "Thác Man!"

Lục Anh Đào bị tráng hán Nhung Tộc áp lại gần, hắn thân cao tám thước, cao lớn vạm vỡ, lông đen lộ ra trước ngực.

"Lột sạch y phục của nàng, ta muốn nàng ở trước mặt!" Xích Mi chỉ Lục Anh Đào.

"Ca Ca!"

"Ta cho ngươi cơ hội! Giết hết bảy người kia, ngươi có thể cứu nàng ta, hoặc là nhặt đao trên đất lên, giết nàng ta, ngươi có thể cứu bảy người kia.”

"Ca..."

"Mau giết!" Xích Mi gào thét.

Xoẹt!

m thanh dứt khoát xé vải, Thác Man dùng tay xé rách một mảng lớn váy của Lục Anh Đào, một mảng da trắng bại lộ trong không khí. Hai cái đùi giống như cá mắc cạn, hết sức giãy dụa nhưng không thể thoát khỏi tay Thác Man.

"Cứu ta, cứu ta!" Lục Anh Đào khóc không thành tiếng.

"Cầm lấy đao, giết người, cầm lấy đao, giết người!" Thanh âm Xích Mi tựa như ma chú: "Ngươi có thể cứu một người, hoặc là cứu bảy người, không phải thì tất cả đều phải chết.”

"Ca..."

"Đừng gọi ta là Ca Ca, ta không có dạng đệ đệ như ngươi!" Xích Mi nói: "Ngu xuẩn, hèn nhát, ngươi sao lại không thể giết người? Chẳng lẽ miệng của ngươi chỉ dùng để cầu khẩn, hai đầu gối của ngươi chỉ là dùng để quỳ bái, một thanh đao mà tay của ngươi cũng không cầm nổi.”

Lục Anh Đào nước mắt như mưa, quần áo trên người đã bị lột gần hết, lộ ra da thị trắng như ngọc ban mai.

"Cầm lấy đao, đi giết người, ngươi không học được cách giết người, làm sao có thể cứu người!"

Nhìn lấy Lục Anh Đào trần truồng, nước mắt của Phúc Đức Lặc tràn ra.

"Dừng tay!"

Hắn khàn cả giọng rít lên một tiếng. Sau đó nhặt lên đao trước mặt, một đao chém tới Thác Man. Thác Man ngược lại không ngờ đột nhiên bị công kích, cánh tay bị chặt ra một vết thương.

"Tốt, tốt, tốt!" Xích Mi hưng phấn đến muốn vỗ tay: "Đệ đệ ngoan, ngươi rốt cục cũng đứng lên, nói cho ta biết, là ngươi muốn giết một người, hay là giết bảy người! Mau đến, nói cho ta biết!"

"Kỳ thực ta không cần lựa chọn..." Phúc Đức Lặc ho khan, thân thể bởi vì đau xót mà run rẩy, hắn dùng tay run rẩy giơ đao lên, đao chỉ Xích Mi: "Ta sẽ giết chết ngươi!”

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right