Chương 306: Lục Hoàng Tử

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 4,952 lượt đọc

Chương 306: Lục Hoàng Tử

Sự việc này ngày càng nghiêm trọng ở Trường An, sau cùng triều đình không thể im lặng được nữa. Phía trên nói xuống: Chuyện này chúng ta đã triều tra qua, tin đồn hoàn toàn giả dối không có thật, Võ Khoa Cử lần này của chúng ta hoàn toàn dựa trên nguyên tắc công bằng, vì đế quốc chiêu mộ nhân tài, mà đối với những người đã lan truyền tin đồn nhảm kia, chúng ta cũng quyết không nhân nhượng.

Như thế, cuộc phong ba hỗn loạn này mới dần dần tán đi, nhưng tất cả mọi người đều biết, Võ Trạng Nguyên sau cùng bất kể là ai, đều khó có khả năng là Khúc Cửu Giang cùng Liễu Khinh Danh, nếu không thì chẳng phải đã chứng minh lời đồn kia là chính xác.

Còn về Phủ tướng quân cùng Tướng Phủ tự nhiên sẽ cắn răng dậm chân như thế nào, không ai biết rõ, dù sao Trình Đại Lôi ở trong nhà vẫn rất vui vẻ. Nhị Đại cùng Phượng Hoàng, phía sau bọn họ chính là Tướng Phủ cùng Phủ Tướng Quân, tất cả dự định ban đầu hiện tại đã tan như mây khói.

Trình Đại Lôi đang rất vui vẻ ở bên trong nhà, lúc này, Bách Lý Thắng đi vào trang viên của Trình Đại Lôi.

"Ngưu giáo úy, làm sao vui vẻ như vậy?"

"A... Ta mới tới Trường An, mắt thấy Đế Quốc phồn hoa, hoàng uy hiển hách, thực sự kìm lòng không được, mới nhịn không được cười ra tiếng." Trình Đại Lôi nói tiếp: “Chẳng lẽ không nên hạnh phúc à?"

"y... Hạnh phúc, hạnh phúc, ta cũng thay ngươi hạnh phúc." Bách Lý Thắng không biết Trình Đại Lôi là ngu thật, hay là giả ngu, dù sao Đế Quốc cũng không thiếu những kẻ trung thành ngu ngốc, mà về phần Bách Lý Thắng, những ngày gần đây bởi vì chuyện lời đồn, mà thực sự không vui.

"Tối nay Ngưu giáo úy không bận chuyện gì chứ, Đại Vương Tử mở yến tiệc, mời giám khảo và một số sĩ tử lần này của Võ Khoa Cử, Đại Vương Tử cũng nhắc đến tên của ngươi, ngươi đêm nay nhất định phải đi."

"Đại Vương Tử..."

Đại Vương Tử Lý Nhạc Thiên, có thể là người nắm quyền trong tương lai của đế quốc. Lần này xếp đặt tiệc rượu, là có ý thay Minh Đế lôi kéo lòng người.

"Đến lúc đó, chúng ta sẽ không làm mất thể diện của binh lính triều đình." Bách Lý Thắng vỗ vỗ vai Ngưu Tam Cân, trước khi đi chợt nhớ tới cái gì, liền bổ sung một lời nói: "À, ngươi cũng đừng mặc khôi giáp kia tới, đợi chút nữa ta cho ngươi đưa một bộ quan phục mới.”

...............

Phía Tây Bắc, Tịnh Châu.

Thảo nguyên rộng lớn, có một người chăn dê đến từ phía Bắc. Trời nắng nóng thế này mà vẫn quấn áo da cừu nhưng đã không còn thấy màu ban đầu, mà hiện tại nó đã chuyển sang màu đen xám, bên trong còn có chút bóng loáng. Mặt cũng hoàn toàn bị phơi thành than, da thịt nức nẻ, tóc rối bời dính vào nhau.

"Thiên linh linh địa linh linh, ông trời mau thưởng ta một bữa cơm đi, vịt quay, thịt dê nướng, vây cá, con người của ta thật sự không có kén ăn đâu."

Trong miệng hắn nói nhỏ, mặc dù không biết hắn đã bao nhiêu ngày chưa ăn cơm, nhưng nhìn chung vẫn giữ được tinh thần rất tốt.

Phía trước trên đồng cỏ bỗng nhiên xuất hiện một con rắn, lớn bằng cánh tay, nhãn tình của người chăn dê sáng lên, nắm chặt một khối đá, từ từ tiến đến.

Tại một phương hướng khác, cũng xuất hiện một người, tóc tai bù xù, trên mặt mang lớp bùn đen thật dày, nếu nói hắn là người, chẳng bằng nói hắn là là dã nhân do trời đất nuôi dưỡng.

Hai người đồng thời phát hiện con rắn cỏ, cũng đồng thời phát hiện đối phương.

Sau đó giằng co, hô hấp vòng quanh, trong tay mỗi người đều cầm chắc một hòn đá.

Con rắn ở giữa lúc này đã run lẩy bẩy, sớm biết hôm nay nghe lời mẹ, không nên đi ra ngoài.

Hai người đồng thời hướng đối phương mà bổ nhào qua, giống như thú hoang, ra quyền, đấm đá túi bụi, rất nhanh liền quấn lại cùng một chỗ, nấm đấm đấu với nấm đấm , hàm răng nghiến chặt. Tuy nhiên lại không có chiêu thức nào có thể gọi tên, nhưng những thứ này liên quan mật thiết đến sự sinh tồn cho nên đều mang ý nghĩa trọng đại.

"Được rồi, được rồi, ta đầu hàng." Người chăn dê khoát khoát tay: "Ngươi không thấy con rắn đã cao chạy xa bay à.”

Dã nhân lúc này mới buông ra cổ tay của người chăn dê, hai người lệch ra trên mặt đất, hồng hộc thở, đều là chật vật giống nhau.

"Ngươi là...người của Nhung Tộc?" Người chăn dê.

Dã Nhân lấy ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương, không hề buông xuống lòng phòng ngự.

"Về sau ngươi cứ cùng ta lăn lộn đi, trong khu vực này, một người cũng không dễ sống." Người chăn dê nói.

Dã Nhân vẫn không có nói chuyện.

"Làm quen một chút, ta gọi Lý Hành Tai, ngươi tên là gì a?" Người chăn dê vươn tay, cười tủm tỉm nhìn đối phương.

Dã Nhân nhìn đối phương duỗi tay tra, chậm rãi phun ra ba chữ: "Phúc Đức Lặc."

…………….

Lý Nhạc Thiên là một vương tử rất tận tụy, làm người cũng rất thẳng thắn, khi làm việc thì cẩn trọng, quan tâm dân sinh, kinh tế, quân sự, lại có thể cùng quan văn thì tài thơ ca, cũng có thể cùng Võ Tướng chuyện trò vui vẻ. Mà một khi có người khen ngợi, hắn tất nhiên sẽ nói: Ai, ta là thay phụ hoàng làm việc, mà đối với hoàng vị cũng không có chút hứng thú.

Là người đều có thể nhìn ra dã tâm của Lý Nhạc Thiên, là người cũng có thể nhìn ra hắn...có có quá nhiều cơ hội.

Minh Đế bệ hạ có rất nhiều vương tử, nếu thật nói có người đối với hoàng vị không hứng thú, khả năng chính là Lục Hoàng Tử Lý Hành Tai, mà hết lần này tới lần khác, cơ hội dành cho hắn vẫn là nhiều nhất.

Lục Hoàng Tử Lý Hành Tai, vui thì cười giận thì mắng, xem uy nghi của cung đình không ra gì, hắn có thể cùng tài tử làm bằng hữu, cũng có thể ở thanh lâu say mèm mấy tháng. Thân là một hoàng tử, tương lai có thể trở thành người kế vị, việc lãng phí cơ hội của chính mình có thể nói từ trước tới nay chình là người độc nhất.

Mà ngay cả những bằng hữu chí cốt của hắn đều nói, Lục hoàng tử làm một vị bằng hữu không tệ, nhưng nếu là làm hoàng đế, sợ là không được.

Chuyện như vậy, thường xuyên chọc giận Minh Đế nổi trận lôi đình, không thể không đánh hắn một trận. Nhưng Minh Đế có rất nhiều nhi tử, mà người bị hắn đánh chỉ có một mình Lục hoàng tử.

Tất cả mọi người đều nói, chỉ cần Lục Hoàng Tử tiến lên một chút, các hoàng tử khác cũng không cần tranh, dù sao tranh cũng không tranh nổi. Bởi vì bên trong các vị hoàng tử khác, đều có cẩn trọng, giả trang đạm bạc không tranh, nhưng lại có trăm phương ngàn kế âm mưu tính toán... Nhưng cộng lại tất cả những thứ này cũng không thể tranh đấu được, mà về sau mọi người có tâm tình gì, không nói thì vẫn có thể tưởng tượng ra.

Thế nhưng Lục Hoàng Tử mất tích.

Tung tích không rõ, tin tức hoàn toàn không có, các vương tử còn lại đều cảm thấy cơ hội của mình đã tới, sau đó đều rục rịch nhảy ra ngoài.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right