Chương 307: Yến Tiệc Văn Thơ

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 4,567 lượt đọc

Chương 307: Yến Tiệc Văn Thơ

Bách Lý Thắng đang trên đường đến Vương phủ, hắn không phải là người ưu thích các buổi tuổi họp như thế này. Văn thơ ở Đế Quốc rất thịnh hành, một khi tụ hội, nghe xong ca múa, đám quan văn kia lại bắt đầu muốn chơi chữ.

"Ồ, ta hôm nay có hứng, muốn ngâm một câu thơ, để chư vị cùng chiêm nghiệm.”

Nhưng ta không biết ngươi ở nhà nhổ bao nhiêu tóc mới làm được bài thơ này, sau đó muốn nhân cơ hội bày ra trước mặt mọi người, truyền cho ca cơ, từ đó vang danh trong thế gian.

Còn mẹ nó, lại còn bày đặt hôm nay ta có hứng.

Nhưng bất đắc dĩ nhất, là Võ Tướng bên này, tất cả họ đều là đại hán thô kệch, mỗi lần muốn chen vào nói cũng không chen nổi, chỉ có thể ngồi buồn uống rượu và nhận lấy mấy lời chế giễu của đám quan văn.

Bách Lý Thắng đi đến cửa Vương phủ, vừa vặn đụng mặt Trình Đại Lôi, Bách Lý Thắng không muốn cùng Trình Đại Lôi đi cùng một chỗ, nếu là hai người sóng vai mà đi, rất dễ dàng bị người khác hiểu lầm, mình cùng Trình Đại Lôi chính là một bọn.

Tình huống hiện tại, Bách Lý Thắng cũng muốn để cho Trình Đại Lôi nghĩ mình là người cùng thuyền với hắn, nhưng lại không muốn để cho người khác nghĩ rằng bọn hắn chung đường.

Bằng cách này, Trình Đại Lôi mới có thể vì mình mà bán mạng, nhưng đến lúc hắn gặp phải rắc rối, lại tuyệt đối không thể dính dáng đến mình.

Trình Đại Lôi cùng Từ Thần Cơ, Từ Linh đi vào trước Bách Lý Thắng, nơi này quả nhiên rất náo nhiệt, trong đại điện vừa múa vừa hát, Sĩ tử ngồi trên mặt đất. Mà Trình Đại Lôi chỉ là một quan chức nhỏ, vị trí ngay cửa đại điện. Ngồi ở chỗ này, ngay cả bộ dáng của Đại Vương Tử cũng không thấy rõ lắm.

Trình Đại Lôi nhìn nửa ngày, cũng hiểu rõ dụng ý mở yến tiệc lần này của Lý Nhạc Thiên.

Võ cử sắp đến, lại gọi mấy vị có chút uy tín, sĩ tử có tiềm lực, hoàng tử đều mời các ngươi đến uống rượu, các ngươi về sau còn dám không trung thành với đế quốc sao.

Mà đầu tiên là để cho các sĩ tử quen mặt, thứ hai là vì thu hút được lòng dân đối với triều đình, đôi bên cùng có lợi.

Tiết mục mở đầu là múa kiếm, hai mươi cẩm vệ của Hoàng thành, thân mang giáp đen, lúc múa kiếm liền toát ra một mảnh sát ý, cả đại sảnh đột nhiên lạnh lẽo đi mấy phần.

Trình Đại Lôi cũng nhìn hết sức chăm chú, thần sắc lại nhất thời ngây người.

"Được." Tống Thiên Hàm khen một tiếng, nói: "Nhị Lang đã xong vậy Cửu Giang, ngươi cũng là một tài tử nổi tiếng, có thể hay không phú một câu thơ.”

Tới rồi!

Tất cả mọi người trong lòng đều hô một tiếng, Trình Đại Lôi kỳ quái nhìn qua, người ở bên cạnh mình móc ra 1 tờ giấy nhỏ, yên lặng đọc thuộc nội dung bên trong.

Trình Đại Lôi thật sự không biết, cơ hội ra mắt lần này quan trọng như thế nào đối các sĩ tử. Hôm nay có rất nhiều quan to quyền quý, nếu như mình có thể xuất ra một bài thơ không tầm thường, dương danh trong kinh thành, như vậy liền có thể lôi kéo sự chú ý của các quan chủ khảo.

Đại khái cũng giống như lúc tuyển tú, tuyển thủ tới trước biểu diễn, liền lưu lại ẩn tượng sâu sắc cho ban giám khảo.

Sau đó, rất nhiều người đều chờ đợi đến ngày hôm nay, người có chút tài văn chương sẽ bắt đầu vò tai bức tóc sớm vài ngày, còn nếu không có tài văn chương, vậy thì chỉ có thể dùng tiền mướn người viết thay.

Mà Lý Nhạc Thiên, Tống Thiên Hàm, Bách Lý Thắng biết được tâm trạng này của mọi người, tự nhiên cũng muốn cho bọn hắn một cơ hội để thể hiện.

Khúc Cửu Giang đứng dậy, hướng đến Lý Nhạc Thiên cúi đầu, nói: "Danh xưng tài tử này, tại hạ không dám nhận, vừa rồi ngẫu nhiên nghĩ ra hai câu, cũng muốn viết ra để cho mọi người góp ý.”

Không biết bao nhiêu Võ Tướng nhếch miệng, còn mẹ nó, lại còn ngẫu nhiên nghĩ ra vài câu, ai lại không biết, vài ngày trước ngươi hẳn đã chuẩn bị sớm.

Khúc Cửu Giang đi đến trước án, nhúng bút lông vào mực, chữ khẽ rơi trên giấy. Lý Nhạc Thiên nhìn một lần, khẽ gật đầu: "Quả không hổ là tài tử Kinh Châu."

Điều này cũng xem như đã đóng dấu danh xưng tài tử cho Khúc Cửu Giang.

Một đám sĩ tử khen không dứt miệng, lúc này Liễu Khinh Danh đứng lên, nói: "Liễu mỗ tuy là võ phu, không biết thi từ, nhưng vừa rồi cũng nghĩ ra hai câu, mà Khúc huynh cũng được xem là tài tử nổi tiếng, chẳng bằng xin huynh đài chỉ điểm một hai câu."

Liễu Khinh Danh cũng đi đến trước án, Bút Tẩu Long Xà, Lý Nhạc Thiên nhìn xong liền khen ngợi: "Đây cũng được xem là văn võ song toàn.”

Khúc Cửu Giang là tài tử của Kinh Châu, Liễu Khinh Danh thì văn võ song toàn, mọi người đều biết, Võ Trạng Nguyên lần này, hai người họ chính là những ứng cử viên nặng ký nhất,

Sau hai người, lần lượt những người khác cũng bắt đầu đứng lên: "Mới nghĩ được vài câu, mời chư vị chỉ giáo "

Lý Nhạc Thiên nhìn thấy một màn này, cười ha ha nói: "Đế Quốc thật sự là nhân tài đông đúc, Vậy thì hôm nay Tiểu Vương, thường trung bá, Tống đại nhân sẽ đưa ra phán quyết cho mọi người, chọn ra những bài thơ hay nhất trong số đó, về sau sẽ để Nhất Chi Đào cô nương hát lại.”

Như vậy mở ra khúc dạo đầu cho đại hội thơ văn tối nay, chúng ta sẽ học tập văn nhân và võ công, trò chuyện cùng nhà đế vương, ai mà không muốn nổi tiếng trước người khác. Ở đế quốc ngày nay, một trận chiến dương danh có chút vô nghĩa, nhưng cơ hội để một bài thơ dương danh nhất định phải có.

Sau một số ý kiến, tự nhiên là quan văn chiếm ưu thế, mà các tướng lĩnh lại quá yếu. Một đám hán tử cẩu thả tập trung lại một chỗ, mặt đen như đáy nồi.

"Uy, ngươi có nghe hiểu không?"

"Nghe không hiểu a, ai mà biết bọn họ đang lảm nhảm cái gì?”

"Chiến tranh, dựa vào làm thơ cũng có thể chiến tranh sao?"

"Đám văn nhân này quá mức càn rỡ, nếu như giờ phút này có người ra mặt giáo huấn bọn hắn thì tốt biết mấy.”

Trình Đại Lôi giờ phút này rất muốn chạy, bởi vì hắn phát hiện Nhất Chi Đào vậy mà đến đây, nếu như bị nhận ra, kế hoạch của mình chẳng phải là Trúc Lam hứng nước, công dã tràng.

"Ngưu giáo úy, ta nghe nói trong ngực ngươi giấu Cẩm Tú, bụng chứa sơn hà, vậy có thể hay không, trong tình cảnh này, phú ra một câu thơ?" Lý Nhạc Thiên.

Trình Đại Lôi, người đang sẵn sàng hóp lưng lại như mèo muốn chạy đã bị gọi tên, hắn vừa quay đầu lại, phát hiện ánh mắt rất nhiều người đều đang tập trung lên thân của hắn.

“Ngực giấu cẩm tú, bụng chứa sơn hà.”

Con mẹ nó, là kẻ nào dám tung tin đồn thất thiệt như vậy!

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right