Chương 308: Để Ta Trổ Tài

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 4,905 lượt đọc

Chương 308: Để Ta Trổ Tài

Đến tột cùng là ai bịa đặt? Ngọn nguồn tự nhiên là do Minh Đế cao cao tại thượng kia, mà tin tức thì lại từ miệng của thái giám truyền ra.

Từ trong miệng của thái giám, Minh Đế đối với Ngưu Tam Cân khen ngợi không dứt, nói hắn dùng bút trực tiếp đánh bại quân thù. Cái này khiến cho Lý Thiên Nhạc sinh ta hiếu kỳ đối với Ngưu Tam Cân.

Bây giờ ánh mắt mọi người đều rơi vào thânTrình Đại Lôi, hắn gập cong người, quay đầu lại, tư thế cực kỳ xấu hổ.

"Ha ha, Đại Hoàng Tử quả nhiên mắt sáng như đuốc, danh tiếng của Ngưu giáo úy ta cũng có nghe thấy, nói thật lần đầu thấy Ngưu giáo úy, ta cũng có chút giật mình đây.

Tống Thiên Hàm ôn hòa cười nói, ánh mắt đảo qua Bách Lý Thắng đồng thời hiện lên một tia sát ý. Nâng ngươi có đôi khi chính là vì giẫm ngươi, càng bưng cao bao nhiêu, lúc giẫm lại càng thêm hung ác.

"Ồ, thật như vậy sao, vậy hôm nay đúng lúc tụ họp ở nơi này, Ngưu giáo úy có thể thể hiện một chút tài năng để cho mọi người được học hỏi hay không?”

Tâm lý của Bách Lý Thắng nổi lên một trận đắng chát, Ngưu Tam Cân này có cái gì mà tài hoa, đến từ nơi hẻo lánh tận biên quan tây bắc, có thể nhận thức chữ đã không tệ. Mà ý của Tống Thiên Hàm, quả nhiên là muốn làm cho hắn mất mặt đây này.

"Hôm nay mở tiệc chiêu đãi, có các sĩ tử của Võ Khoa Cử lần này tham gia, Ngưu giáo úy lại là giám khảo, sợ ra sân sẽ không thích hợp. Huống hồ Ngưu giáo úy là Võ Tướng, đối với văn thơ cũng không biết nhiều.”

"Ai, lời này của Thường trung bá không đúng rồi, tất cả đều là người của đế quốc, vốn không khác nhau. Huống hồ Võ Tướng thì không cần văn thơ sao, theo ta thấy như thế là không đúng. Huống hồ Đại Hoàng Tử đã nói, Ngưu giáo úy trong ngực giấu cẩm tú, bụng lại chứa sơn hà, cho nên xin đừng khiêm tốn, mà theo ta thấy, trong lòng của Ngưu giáo úy vốn đã có văn thơ." Tống Thiên Hàm cười cười, nhìn qua Trình Đại Lôi: "Ta nói đúng hay không a?"

Trình Đại Lôi trên mặt mọc ra râu dài, vì ngăn ngừa bị người nhận ra, hắn còn bôi đen cả mặt. Bộ dáng này thực sự không giống dáng vẻ của người đọc sách, dĩ nhiên Tống Thiên Hàm cũng nhìn ra, Trình Đại Lôi hiện tại cực kỳ khẩn trương, mồ hôi từ trên mặt chảy ra, đây nhất định là không làm được thơ, xấu hổ đến không còn mặt mũi.

Tuy nhiên, lần này Tống Thiên Hàm đoán sai, Trình Đại Lôi xác thực rất khẩn trương, nhưng không phải bởi vì không làm được thơ, mà là lo lắng bị Nhất Chi Đào nhận ra. Giờ phút này cô nương kia đang cười khanh khách nhìn qua mình, cũng không biết có bị nhận ra không, mà nhận ra ngược lại cũng không quan trọng, nhưng ngàn vạn không nên nói lung tung.

Nhưng hầu hết mọi người ở đây đều có chung suy nghĩ như Tống Thiên Hàm, đoàn thể quan văn vênh váo tự đắc, Võ Tướng thì cúi đầu thở dài, chẳng qua đây cũng không phải là lần đầu tiên bị đám quan văn cho ăn máu ngược, mà bọn họ vẫn như cũ bị ngược thành thói quen.

"Trong trận chiến, văn thơ không thể giết được kẻ thù." Liễu Khinh Danh bỗng nhiên nói.

"Nhưng các ngươi cũng không thể giết được kẻ thù." Khuất Cửu Giang nhếch miệng.

Xoạt!

Một lời kích thích nhiều người tức giận, bao nhiêu Võ Tướng hận không thể rút đao đứng dậy, dùng một nhát đao chém chết người. Mà nguyên nhân khiến mọi người phẫn nộ là vì…hắn ta nói đúng.

Tôn nghiêm của quân nhân tự nhiên không cần tranh luận, mấu chốt là bọn họ không có chiến tích trên chiến trường, do đó mà bị đám quan văn khinh thường, nhưng mà bọn họ cũng chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.

"Này! Khuất Cửu Giang, ngươi đang nói cái gì!" Lý Thiên Nhạc bỗng nhiên quát.

Gọi thẳng tên huý như vậy, cũng bởi vì Lý Thiên Nhạc đang thật sự tức giận, tục ngữ nói đánh người không đánh mặt, mắng chửi người không vạch khuyết điểm, mà ngươi một câu trực tiếp đâm vào lòng của người ta, đây là nhất định phải đem mâu thuẫn của quan văn cùng võ tướng bày ra trên bàn à.

"Thắng bại là chuyện thường của binh gia, quân nhân đế quốc chinh chiến sa trường, da ngựa bọc thây, không phải vì giết địch thì vì cái gì?" Lý Thiên Nhạc không thể không giúp Võ Tướng kiếm lại chút thể diện, hắn nhẹ xuỵt một hơi: "Chiến thần của Đế Quốc ba ngày nữa sẽ đến, mà những lời này ngươi có dám ở trước mặt hắn nói ra không?”

Một đám người bên Bách Lý Thắng thoáng chốc ngẩng đầu lên, đúng vậy, chúng ta không phải cũng có một trận thắng sao, trận chiến năm đó ở U Châu không đẹp mắt à, tuy trận chiến bên kia không phải do chúng ta đánh, nhưng tất cả mọi người đều là quân nhân của đế quốc.

Ở một mức độ nào đó, Dương Long Đình đã trở thành biểu tượng tinh thần của quân nhân đế quốc, bọn họ bây giờ còn có thể nâng người lên cán đều dựa vào Dương Long Đình chống đỡ.

Chẳng một ai chú ý tới, Trình Đại Lôi nâng eo thẳng tắp, cúi đầu che đậy sát ý trong ánh mắt, giờ khắc này, Trình Đại Lôi phát hiện cổ tay của mình đang khe khẽ run rẩy, nhưng đó không phải vì hoảng sợ, mà là bởi vì hưng phấn.

Chờ một năm, chính là vì khoảnh khắc này đây.

Tất cả mọi người đều bởi vì Dương Long Đình đến mà hưng phấn, Dương Long Đình không chỉ có uy quyền trong võ tướng, mà ngay cả trong giới quan văn, cũng có rất nhiều người sùng bái hắn.

"Chiến Thần đại nhân sau ba ngày nữa sẽ đến, chẳng hay Đại Hoàng Tử có thể giúp ta diện kiến.”

"Nếu được Chiến Thần đại nhân dạy bảo, thật sự chết cũng cam lòng.”

Chẳng một ai chú ý tới, Trình Đại Lôi đã xuyên qua đám người, từ cửa đại điện đi đến trung tâm và đứng trước án sách.

Có người chú ý tới hành động của hắn, liền vô thức nói: Hắn muốn làm gì?

Bách Lý Thắng trong lòng giật mình: Không tốt, không thể để cho hắn làm mất mặt.

Mà Tống Thiên Hàm thì trên mặt là ý cười: "Xem ra Ngưu giáo úy đã có câu thơ ở trong lòng.”

Trình Đại Lôi nhúng đầu bút xuống mực dày, một tay đem giấy Tuyên Thành trải rộng ra, tư thế cầm bút của hắn tự nhiên dẫn tới một trận chế giễu, nhưng câu đầu tiên vừa được viết ra, liền khiến cho mọi người kinh ngạc đến mức không thể ngậm miệng lại.

“Thiếu niên thập ngũ nhị thập thì,

Bộ hành đoạt đắc Hồ mã kỵ”

“Nhất thân chuyển chiến tam thiên lý,

Nhất kiếm tằng đương bách vạn sư.”

Tiếng hít thở càng ngày càng nặng, hơn trăm người giờ phút này không ai nói chuyện, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của trăm người.

“Lộ bàng thì mại Cố hầu qua,

Môn tiền học chủng tiên sinh liễu.”

“Thí phất thiết y như tuyết sắc,

Liêu trì bảo kiếm động tinh văn. “

“Mạc hiềm cựu nhật Vân Trung thủ,

Do kham nhất chiến thủ công huân.”

(Lão Tướng Hành_Vương Duy)

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right