Chương 312: Là Huynh Đệ
Trình Đại Lôi tiến lên, trong miệng hét lớn, thân thể né tránh thương pháp của Lâm Thiếu Vũ. Một năm không thấy, thương pháp của Lâm Thiếu Vũ đã tiến bộ, một đòn thương này vung ra cũng rất nhanh.
Trình Đại Lôi lấy một địch hai, không ngừng hướng đến hai người, chớp chớp mắt, ý muốn nói: Đi đi, mau đi đi.
Hôm nay hai người đã bị vây quanh, có Trình Đại Lôi âm thầm bảo vệ mới có thể tìm ra đường chạy thoát, nhưng hai người bọn họ càng đánh càng hăng, nhất định phải giết được Trình Đại Lôi.
Hắn ở trong vòng vây của hai người bọn họ, giờ phút này, chiêu thức cánh phượng tung bay muôn sắc liền xuất ra, mọi người chỉ thấy thân thể Trình Đại Lôi nhảy lên nhảy xuống, thân hình uyển chuyển như nhảy múa, ngoại trừ diện mạo hơi thô tục thì một trận này cũng được xem là tiêu sái.
Lưu A Cát cũng kinh ngạc, thân thủ của tên này không kém mình chút nào.
Bách Lý Thắng vốn cho rằng Trình Đại Lôi đi về phía trước sẽ chịu chết, nhưng khi thấy cảnh này liền mở to hai mắt: Hắn ta lại có thân thủ tốt như vậy.
Trình Đại Lôi tự mình biết điều đó, chiêu thức cánh phượng bay muôn sắc, trong tâm cũng biết rõ, công phu này là nằm ở cấp bậc tuyệt thế, mà lấy thực lực đỉnh cấp hiện tại của Trình Đại Lôi, cũng không thể chống đỡ một thời quá dài.
Nếu như bị Lâm Xung hay Lâm Thiếu Vũ dùng thương đâm trúng, chết trong tay huynh đệ mình, kiếp này xem như không quá đau buồn.
Mà Lâm Xung vốn đã có chút nóng nảy khi thấy mình không thể giết được Trình Đại Lôi, dù có tiếp tục như thế nào nhưng cũng không thê chết vô ích ở chỗ này.
"Hôn quân, đi chết đi!"
Thiết thương trong tay đột nhiên bắn ra, hướng về phía ngự liễn. Phía trước ngự liễn có không ít cấm vệ quân, nhưng nhìn thiết thương đang bay tới, lại xuất phát từ bản năng sống sót mà liền vô ý thức né tránh. Lưu A Cát giờ phút này cũng là ngoài tầm tay với, cứu không được Minh Đế.
Đột nhiên, một bóng người ngăn ở phía trước ngự giá, dùng bàn tay cứ thế mà đón được thiết thương.
Mọi người đều đồng thời nghĩ, khí lực này thật sự rất lớn!
Tất cả mọi người phát ra một tiếng kinh hô, mồ hôi ào ào chảy xuống. Ngay cả Đế Minh cũng thò đầu ra khỏi ngự giá và nhìn thấy Trình Đại Lôi đang đứng trước mặt, sau đó quay lưng về phía mình, cầm chặt thiết thương trong tay.
"Cẩu tặc, còn không mau đầu hàng, nếu không ta dùng Ngũ lôi pháp đánh chết các ngươi." Trình Đại Lôi gào thét một tiếng.
Lâm Thiếu Vũ cùng Lâm Xung khẽ giật mình, câu nói này có vẻ quen thuộc a, lại nhìn con mắt, cái mũi, nếu loại bỏ chòm râu dài về sau, thì liền không phải, không phải là…
"Đại..."
"Ha ha, cẩu tặc, các ngươi không cần chạy trốn, huống chi muốn trốn về phía đông, mau để Lão Ngưu ta bắt sống các ngươi!" Trình Đại Lôi buông thiết thương ra, nhanh chóng nhào tới, nghiến răng nghiến lợi ra hiệu: Đi.
Hai người ngây người, không biết Trình Đại Lôi tại sao lại xuất hiện ở đây, Trình Đại Lôi cũng không hiểu hai người vì sao muốn ám sát Minh Đế, giờ khắc này, trước cứ trốn đi rồi hẳn nói tiếp.
Hai bên nữa giả vờ đánh, nữa thì nghĩ cách chuồn đi.
"Chớ có làm Ngưu giáo úy bị thương!" Lưu A Cát cao giọng quát.
Trong trận hỗn chiến, cả hai đã vượt qua vòng vây và chạy trốn về phía đông một cách tự nhiên.
"Cẩu tặc, muốn trốn, mau quay lại đấu với ta ba trăm hiệp!" Trình Đại Lôi rống to.
Bách Lý Thắng đỡ hắn đứng dậy và nói: "Ngưu giáo úy không nên gấp gáp, Đại Vương Tử đã đuổi theo, bản lĩnh của Đại Vương Tử, ngươi khả năng không biết, nhưng đám người đó khó mà trốn được.”
Trình Đại Lôi nhìn thấy Lý Nhạc Thiên đã chuẩn bị hành động, trường kiếm trong tay liền vung lên: "Cùng ta đuổi theo!"
"A..., tặc nhân, không cho các ngươi trốn!”
Trình Đại Lôi vọt đến, bỗng nhiên đem Lý Nhạc Thiên từ trên ngựa đập xuống, chính mình cưỡi ngựa đuổi tới đằng trước.
"Đại Vương Tử, Đại Vương Tử..."
Có người bối rối đem Lý Nhạc Thiên đỡ dậy, Lý Nhạc Thiên bị ngã đến mặt mũi bầm dập, lắc lắc đầu nói: "Ta không sao, ta không sao..."
Ánh mắt nhìn Trình Đại Lôi đã chạy xa một khoản, Lý Nhạc Thiên buồn bực nói: "Ngưu giáo úy có mối thù lớn với hai tên tặc nhân đó à!”
Lâm Thiếu Vũ cùng Lâm Xung chạy về phía trước, Trình Đại Lôi chăm chú đuổi ở phía sau, mà Cấm Vệ Quân cũng đang một mực chạy phía sau hắn, chính vì có Trình Đại Lôi đang chạy ở giữa nên bọn họ cũng không thể bắn tên.
Phía trước bỗng nhiên xuất hiện một đàn trâu, hô hô lặc lặc chạy tới, đem bai bên ngăn cách, cuốn lên bụi mù, chờ đàn trâu tản đi, mấy bóng dáng phía trước đã biết mất không thấy tăm hơi, đương nhiên, Trình Đại Lôi cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Mà đàn trâu này vốn là do Trình Đại Lôi chuẩn bị cho mình, bây giờ lại là cho Lâm Thiếu Vũ cùng Lâm Xung dùng.
Một đường chạy, ba người liền xuất hiện ở một ngôi miếu nhỏ trong núi sâu, buộc ngựa vào sân, ba người tụ tập vào chính điện.
"Đại đương gia, thật là ngươi à?" Lâm Thiếu Vũ bây giờ còn có chút không thể tin được: "Đại đương gia, ngươi không chết!"
"Không chết, không chết, còn sống rất rốt." Trình Đại Lôi bình phục hô hấp.
Lâm Thiếu Vũ liên tiếp nện lên bả vai của Trình Đại Lôi, nước mắt đầy phấn khích, Lâm Xung cùng Trình Đại Lôi quan hệ xa một chút, nhưng dù sao cũng là huynh đệ vào sinh ra tử, lúc này biểu lộ cũng rất kích động.
"Nhẹ tay, nhẹ tay." Trình Đại Lôi xoa bả vai đau nhức: "Các ngươi không phải cũng chưa chết à, mà rốt cục có chuyện gì xảy ra, tại sao lại muốn ám sát Minh Đế.”
Lâm Thiếu Vũ cùng Lâm Xung liếc nhau, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc, Lâm Thiếu Vũ chậm rãi nói.
"Gia phụ Lâm Vấn Thiên."
Tây Bắc Đại Tướng Lâm Vấn Thiên, là một nhân vật cùng cấp bậc với Uất Trì, phòng tuyến Tây Bắc của Đế Quốc là do hắn phụ trách.
Trong cuộc chiến một năm trước, Lâm Vấn Thiên bỏ rơi nhiệm vụ, thủ thành bất lực, sau cùng làm kẻ đào ngũ. Sau khi trốn về kinh thành, Minh Đế đã hạ lệnh trị tội hắn, chém đầu cả nhà.
Nếu như hôm nay Dương Long Đình là võ tướng kiêu ngạo cảu đế quốc, vậy thì Lâm Vấn Thiên chính là sỉ nhục của quân nhân đế quốc. Bao nhiêu người nhắc đến hắn liền nghiến răng nghiến lợi, hận không được ăn tươi nuốt sống.
Tuy nhiên, cũng có người cho rằng Lâm Vấn Thiên là vật hy sinh của cuộc đấu tranh giữa quan văn và võ tướng, do đó mà viện trợ chậm chạp mãi không đến, Lâm Vấn Thiên mới bất đắc dĩ bại binh.
Trình Đại Lôi sống ở thành Trường An một năm, cũng hiểu rõ cái chết của Lâm Vấn Thiên. Nhưng thứ mà Trình Đại Lôi không nghĩ tới, Lâm Thiếu Vũ lại là con nối dõi của Lâm Vấn Thiên.
Trách không được Lâm Thiếu Vũ muốn ám sát Minh Đế.
Trình Đại Lôi thở dài, hỏi: "Lâm gia còn lại bao nhiêu người?"
"Còn có mấy người già yếu, hiện tại cũng mai danh ẩn tính, trong nhà phát sinh sự tình, cũng là do một lão nô bộc nói với ta." Lâm Thiếu Vũ cắn răng nói: "Gia phụ vì đế quốc mà đổ máu, nhưng lại bị hôn quân oan uổng giết chết, ta nhất định phải tìm lại công đạo từ tên hôn quân đó.”
"Coi như giết được Minh Đế, oan khuất của phụ thân ngươi cũng không thể rửa sạch."
"y..."