Chương 313: Truyền Thống Gia Đình ??
Lâm Xung cùng Lâm Thiếu Vũ đồng thời nghẹn lời, Trình Đại Lôi lắc đầu, mà hai người bọn họ cũng lâm vào bối rối và không biết nói gì.
"Ta nhất định phải rửa sạch oan khuất cho phụ quân, đi tìm tên hôn quân đó để đòi lại công đạo.”
Trình Đại Lôi khe khẽ thở dài, chính mình cũng muốn tìm Dương Long Đình đòi công đạo, Thiếu Vũ lại muốn tìm Minh Đế đòi công đạo, nhưng thế gian này thật sự có hai chữ công đạo này sao.
"Các ngươi trước trốn ở chỗ này, trong hầm ngầm có thức ăn nước uống, nơi này là ta chuẩn bị cho mình, sẽ không có người tìm tới nơi này, chờ lúc ta rời khỏi Trường An, lúc đó chúng ta cùng nhau đi.
Nói xong, Trình Đại Lôi nâng thiết thương lên, đâm vào bả vai của mình, sau đó cầm kiếm rời khỏi miếu nhỏ.
Hắn cưỡi ngựa trở về, lúc này màn đêm đã buông xuống, sao trên trời giống như rộng đồng bát ngát, mà phía trước đốt nhiên có một nhóm kỵ binh cầm đuốc đi tới.
"Là Ngưu giáo úy à?"
Nhìn trang bị trên người bọn họ, đây là Cấm vệ quân của thành Trường An, Trình Đại Lôi cưỡi ngựa đi qua.
"Là Ngưu giáo úy, là Ngưu giáo úy!"
"Nói cho mọi người, đã tìm ra Ngưu giáo úy." Đám người hoan hô lên.
Trình Đại Lôi có chút bối rối, ta mới đó mà được hoan nghênh vậy à.
"Ngưu giáo úy có bắt được thích khách không?”
"Ha ha, đã để bọn hắn chạy thoát!" Trình Đại Lôi có chút tiếc nuối nói.
"Ngưu giáo úy bị thương sao?”
"Ồ, không cẩn thận mới bị thương, trầy da một chút, không có gì đáng ngại."
"Người đâu mau qua đây, Ngưu giáo úy bị thương, mau kêu người tới.”
Cảnh tượng này khiến Trình Đại Lôi nghĩ không ra, mình giả mạo Ngưu Tam Cân, mà hắn ta cũng chỉ là cửu phẩm giáo úy, nhân vật không mấy nổi trội, nhưng hôm nay những người này lại rất coi trọng hắn, thậm chí còn dùng lời nịnh nọt.
.........
Vị Ương Cung, đèn đuốc sáng trưng.
Bên ngoài tẩm cung của Minh Đế, một đám đông người đang quỳ xuống, trong đó có hoàng tử đế quốc, phi tần trong cung, cùng quan viên văn võ trong triều đình.
Lưu A Cát từ trong tẩm cung đi ra, nói: "Bệ hạ bị kinh hãi, mới vừa uống thuốc xong đã ngủ, trước mời các vị đi cho. Phụng khẩu dụ của bệ hạ, chuyện hôm nay không trách phạt bất luận kẻ nào."
"Bệ hạ nhân từ."
Đám người lần lượt tản đi, Lưu A Cát đi trở về phòng, gặp Minh Đế ngồi trên giường, đang ngắm nghía thiết thương trên bàn.
"Bệ hạ, người đã đi hết.”
"Ừm, đã tìm được Ngưu Tam Cân chưa?"
"Bẩm bệ hạ, đã tìm được, hắn bị thụ thương trên vai, cũng đã mời thái y đi xem qua, ngược lại cũng không có gì trở ngại." Lưu A Cát khom người nói: "Bệ hạ, người này có công cứu giá, người có muốn ban thưởng cho hắn không.”
"Trước đừng vội ban thưởng cho hắn, có thời gian, ta muốn tự mình nhìn người này." Minh Đế chỉ thiết thương trên bàn, hỏi: "Nhận ra thương này không?”
Lưu A Cát lặng lẽ một lát, nói: "Nhìn chiêu thức xuất thủ của thích khách, hẳn là Phá Lãng Thương của Lâm gia."
"Đúng vậy, Phá Lãng Thương." Minh Đế yên lặng nói: "Lâm gia còn có người sống sót."
………………
Trình Đại Lôi đã cảm nhận được sinh hoạt có chút khác biệt, từ khi mình nằm trên giường dưỡng thương, thường xuyên có người đến thăm hỏi. Tất cả đều là nhân vật trong triều đinh, văn quan võ tướng, hoàng thân quốc thích, mà khi đến cũng tuyết đối không mang tay không.
"Ngưu giáo úy, ta có một con ngựa Tây Vực, rất phù hợp với một anh hùng như Ngưu giáo úy.”
"Đây là thanh kiếm mà ta yêu quý nhất, hắc, ai bảo ta ta cùng Ngưu giáo úy mới gặp đã thân, như vậy liền tặng cho Ngưu giáo úy.”
..........
Chẳng hạn như Tướng Quân phủ, Tướng Phủ, đương nhiên sẽ không tự mình đến, nhưng cũng phái ngươi đưa lễ vật qua.
Một cửu phẩm giáo úy, làm sao đáng giá để quan lớn đích thân đi tặng lễ, Trình Đại Lôi càng suy nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, dần dần cũng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Cái gọi là công cao không bằng cứu giá, mà tội lớn nhất chính là tạo phản, Trình Đại Lôi dù sao cũng thay Minh Đế tiếp được một thương, chưa bàn tới bản lĩnh của hắn, chỉ nói về lòng trung thành khó gặp này. Minh Đế có thể quên hắn sao, ngày sau tiền đồ của hắn nhất định không nhỏ, nếu như Phong Vương bái tướng, cũng không khoa trương.
Vậy còn không mau tranh thủ thời gian thừa dịp hắn chưa có gì, liền đến nỉnh nọt.
Mà mấy ngày này, Trình Đại Lôi nằm trên giường, ở đế quốc cũng phát sinh mấy chuyện, Võ Khoa Cử đã bắt đầu, Văn Thi Võ Thí, từng vòng từng vòng đi xuống dưới, đào thải một nhóm người.
Đương nhiên, những thứ này không có quan hệ gì với Trình Đại Lôi, hắn hiện tại là đối tượng quan trọng cần phải chăm sóc, cổng lớn, cổng phụ đều không bước ra, chuyên tâm trong nhà dưỡng thương. thái y cơ hồ là mỗi ngày tới một lần, mang đến các loại nhân sâm hổ cốt, Trình Đại Lôi uống đến nôn ra ngoài.
Hôm nay, Lưu A Cát tự mình mang theo một thái y tới, là một ông lão, Trình Đại Lôi trước kia cũng chưa từng thấy qua.
"Vết thương đã khép lại, điều dưỡng thêm mấy ngày liền có thể xuống giường." Lão nhân nói.
"Ừm, hình như trước kia chưa từng thấy ngươi, tên của ngươi là…?" Trình Đại Lôi nằm ở trên giường hỏi.
"Họ Lý."
"Há, cùng họ với hoàng tộc sao.”
Lão nhân nhìn qua Lưu A Cát, Lưu A Cát đứng lên nói: "Ngưu Tam Cân, ta đi ra ngoài hít thở không khí, mọi thứ ngươi cứ nghe thái y phân phó.”
Nói xong, hắn đứng dậy rời khỏi phòng, chỉ còn lại Trình Đại Lôi cùng thái ý ở bên trong.
"Lúc đó rất nguy hiểm, ngươi phấn đấu quên mình, chẳng lẽ không sợ nguy hiểm?”
"Cái này cùng ngươi có quan hệ à." Trình Đại Lôi thẳng thắn nói.
"y..." Vẻ mặt lão nhân thay đổi: "Tùy tiện hỏi một chút, tùy tiện hỏi một chút, nghe nói ngưu tướng quân là từ Tây Bắc tới, có thể nói một chút tình huống ở nơi đó không?”
"Tốt cái gì mà tốt, cơm ăn cũng không no, còn sống là đã tốt lắm rồi." Trình Đại Lôi chưa từng đi qua Tây Bắc, hắn nói chính là tình huống ở U Châu.
"Thảm như vậy à, vậy Ngưu giáo úy cảm thấy, chúng ta cùng Nhung Tộc chiến tranh vì sao lại thua nhiều thắng ít?”
"Vậy ngươi đi hỏi lão Minh Đế kia đi, việc gì hỏi ta.”
Trình Đại Lôi nói trong miệng, nhưng trong lòng lại suy nghĩ qua, lão nhân này vừa liếc mắt nhìn Lưu A Cát, mà Trình Đại Lôi chú ý tới, lấy thân phận của Lưu A Cát, cần gì phải nghe lời của một thái y, Lưu A Cát là dưới một người, trên vạn người, nếu người có thể ra lệnh cho hắn, trừ phi…
Trình Đại Lôi bỗng nhiên giật mình, nhìn tuổi tác của lão nhân này, lại thêm gương mặt so với Lý Uyển Nhi giống đến mấy phần.
Sẽ không phải, sẽ không phải...
Hắn không khỏi nhớ tới lần cải trang ngày đó của Lý Hành Tai hay Lý Uyển Nhi thích giả nam trang, vậy ông lão trước mắt này…
Đậu phộng, hóa ra gia đình mấy người lại có truyền thống này.