Chương 320: Đọ Sức Với Trạng Nguyên Đế Quốc

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 3,074 lượt đọc

Chương 320: Đọ Sức Với Trạng Nguyên Đế Quốc

Đây là trận giao phong giữa thương và đao.

Hai ngựa đối đầu, đầu ngựa va vào nhau, đao cùng thương phảng phất muốn xé rách không khí, phi nhanh, vung chặt, trực tiếp đánh vào chỗ hiểm, hai con ngựa đồng thanh hét lên, xem như một hiệp kết thúc, sau đó tiếp tục lần tấn công tiếp theo.

Không ai nghĩ đến, người nổi tiếng với thi từ Khuất Cửu Giang lại dùng một thanh đại đao nặng năm mươi hai cân, mà vũ khí Liễu Khinh Danh dùng chính là một thanh thiết thương đen.

Trình Đại Lôi trong lòng thầm sợ hãi, lúc trước ta tìm người đánh hắn, may mà có nghĩ tới dùng bao bố che đầu, nếu không để cho hắn thả sức, một cản trăm người cũng không có vấn đề gì lớn.

Cách sử dụng của thiết thương khác với hoa thương, ở chỗ vung nện chặt, phải dốc hết toàn lực. Ta có một ngàn cân khí lực, ngươi có 100 cân khí lực, đánh như thế nào, ngươi cũng chết.

Liễu Khinh Danh biết đại đao không chịu nổi thiết thương, cũng liền từ bỏ tư thế cứng nhắc mà chỉ tập trung vào một chữ chém tới.

Đối với ngựa bên dưới cũng có yêu cầu rất cao, ngựa cần hiểu rõ người, biết khi nào tấn công, biết khi nào phát lực đập vào. Nhìn hai con ngựa của bọn họ, một đen một trắng, lúc này vây quanh chém giết, giống như một bức tranh âm dương xoay tròn.

Tất cả những ai theo dõi trận chiến đều ngửi thấy mùi sát khí, bình thường, các cuộc tỷ thí như vậy đều dùng đao mộc và thương mộc để thay thế. Nhưng không biết là triều đình sơ sẩy hay có mục đích khác, mà lần này hai người dùng chính là đao thật thương thật. Đồng thời, hai người bọn họ rõ ràng đều tung ra sát ý, thương càng nhanh, đao càng gấp, giao phong kiểu này, chỉ cần một chút sơ sẩy thì không chết cũng trọng thương.

Mọi người theo dõi trận chiến đều nín thở, ai cũng biết mình đang đi trên mũi đao, sinh tử chỉ trong nháy mắt.

Minh Đế cũng thật cao hứng, cái này rõ ràng chứng minh dưới tay mình vẫn có người tài. Vừa vặn ở trước mặt Nhung Tộc, để cho các ngươi mở to hai mắt nhìn, nhìn thiếu niên anh hùng ở đế quốc của ta.

"Nhung Tộc có nam nhân như vậy không?" Minh Đế cười hỏi.

"Không hề có." Hô Duyên Lực thản nhiên nói: "Dạng nam nhân này đều bị chúng ta đánh bại.”

"y..."

Mẹ nó, hóa ra man di cũng biết chặt người, đúng là làm cho ta nghẹn họng mà.

Mà lúc này, trận giao phong cũng chuẩn bị kết thúc, thể lực hai bên đã lộ ra điểm suy yếu, Liễu Khinh Danh liều mình áp sát Khuất Cửu Giang, đao của Khuất Cửu Giang không thi triển được, liền bị Liễu Khinh Danh thừa cơ hội. Một chiêu độc xà xuất động, đem Khuất Cửu Giang đâm đến rớt xuồng ngựa.

"Trận Mã chiến thứ hai, người thắng Liễu Khinh Danh."

1 thắng một thua, cuối cùng Võ Trạng Nguyên vẫn là do lần Vấn sách thứ ba để chọn ra, mà về phần ai thắng ai thua, điều đó còn phụ thuộc vào tâm tình của Minh Đế.

Khuất Cửu Giang cùng Liễu Khinh Danh được dẫn đi kiểm tra thương thế, thay đổi quần áo mới, hai người vừa rồi đánh nhau đến chật vật, cho nên cũng không thể đem nguyên bộ dáng như thế đến gặp Minh Đế.

Trên đài, văn võ quan viên đối với hai lần thi vừa rồi, khen ngợi không dứt miệng, Khuất Cửu Giang mặc dù thua, nhưng cũng có thể nói tuy bại mà vinh. Bản lĩnh của hắn cùng Liễu Khinh Danh không có bao nhiêu chênh lệch, nếu đánh tiếp một trận, người thắng chưa chắc là Liễu Khinh Danh.

"Ngay cả ta cũng không biết, Cửu Giang còn có đao pháp như thế." Thôi tướng vuốt râu khen: "Xứng đáng với bốn chữ văn võ song toàn."

"Ở tuổi của hắn mà lại có thân thủ tốt như vậy, ta xem thiên hạ cũng không có mấy người." Uất Trì Ly cũng khích lệ Liễu Khinh Danh.

Liễu Khinh Danh là người của Tướng Quân phủ, Khuất Cửu Giang là người của Tướng Phủ, đây xem như là một bí mật công khai ở đế quốc. Mấu chốt cuối cùng để quyết định kết quả là phần phi vấn sách, Minh Đế ra đề, hai người đương nhiên lợi dụng thời gian này để kéo điểm ấn tượng.

Phía dưới văn quan võ tướng nghe huyền ca mà biết rõ nhã ý, tự nhiên dồn dập tán dương hai người.

Minh Đế không nói gì, nhưng hắn hiểu rõ, cũng không quan tâm đến mấy cuộc tranh đấu dưới quyền, nếu như bọn họ ngừng chiến, không phải liền rảnh rỗi liên thủ đối phó với hắn sao?

Chính lúc này, Hô Duyên Lực bỗng nhiên ha ha cười một tiếng.

"Ta nhìn võ trạng nguyên của đế quốc cũng không hơn gì.”

Minh Đế hai mắt khép hờ mở ra, mà quan văn võ tướng cũng nhìn về phía Hô Di Lực.

Hô Duyên Lực vừa chắp tay, nói: "Bệ hạ, không bằng cứ để cho dũng sĩ của Nhung Tộc ta đọ sức với trạng nguyên của đế quốc.”

Minh Đế dừng lại, người ta khiêu chiến, đế quốc rộng mênh mông của ta cũng không có đạo lý không ứng chiến. Thế nhưng Minh Đế trong lòng hiểu rõ, Hô Duyên Lực đã dám nói lời này, tất nhiên có chút tự tin, mà trải qua một vòng giao chiến vừa rồi, không quản việc thể lực của Khuất Cửu Giang hay là Liễu Khinh Danh đã tiêu hao bao nhiêu, lúc này ứng chiến kỳ thực rất thiệt thòi.

Nhưng cái gọi là đế quốc mênh mông rộng lớn, nước lớn thì răng nuốt vào bụng, khoanh tay giấu trong áo. Ngay cả khi bị ai đó đánh gãy xương, cũng phải cười nói: Không đau.

"Hô Duyên vương tử đã có hào hứng, chẳng bằng cứ để bọn hắn tỷ thí một chút, chỉ cần biết dừng lại đúng lúc.”

"Được." Hô Duyên Lực cười một tiếng, nói: "Thư Lôi."

Một hán tử Nhung Tộc không có bước xuống bực thang, mà trực tiếp từ trên đài cao nhảy xuống, hắn có thân cao tám thước, lưng dài vai rộng, giống như một con sâu lớn đang đứng thẳng dưới mặt đất.

Hắn bước đi như bay, phi thân nhảy lên một con ngựa, thúc ngựa, chạy như điên, ngồi trên lưng ngựa rút cung cài tên, một hơi đem vũ tiễn bắn về phía đích.

Hắn dĩ nhiên không cần báo thành tích, bởi thứ hắn bắn không phải là người nộm, mà là tiểu giáo phụ trách báo thành tích, liên tục mười mũi tên bắn rơi mười cái mũ giáp của các tiểu giáo.

Sắc mặt của Minh Đế thật sự rất khó coi.

Bắn người tự nhiên so với bắn người nộm còn khó khăn hơn, mà 10 mũi tên đều bắn trúng, kỹ thuật này thật sự đã bỏ xa Khuất Cửu Giang cùng Liễu Khinh Danh mười tám con phố.

Tiễn pháp của Nhung tộc mạnh hơn đế quốc rất nhiều.

Sau khi Thư Lôi bắn tên, liền phóng ngựa ở dưới đài chạy như điên, trong miệng phát ra trận trận tiếng gào.

Minh Đế, Thôi tướng, Uất Trì Ly, cùng văn quan võ tướng, sĩ tử giờ phút này đều cảm giác đau rát trên mặt.

Hô Duyên Lực cười đến rất vui vẻ: "Thư Lôi chỉ là một người mới trên thảo nguyên mà thôi.”

Người mới trên thảo nguyên, người mới trên thảo nguyên đã có thể vượt qua võ trạng nguyên của đế quốc ta, nói đúng hơn là dạng võ trạng nguyên này của chúng ta nhiều như cỏ ở trên thảo nguyên bọn họ vậy.

Lúc này Khuất Cửu Giang cùng Liễu Khinh Danh đã đổi qua y phục mới, Lưu A Cát truyền lại lời nói của Minh Đế: "Khuất Cửu Giang, Liễu Khinh Danh, vị tráng hán Nhung Tộc này muốn đọ sức với hai ngươi, hai người cũng đừng khiêm tốn.”

Đừng khiêm tốn, ý tứ chính là cứ đánh hắn một trận thật nặng nề.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right