Chương 321: Là Hắ
Khuất Cửu Giang cùng Liễu Khinh Danh liếc nhìn nhau, mặc dù hai người mới tranh đấu đến thương tích đầy mình, nhưng chỉ khi đối mặt với Nhung tộc, bên trong liền nổi lên một mối thù chung.
Mà chỉ sợ tất cả mọi người có mặt ngày hôm nay đều có chung một ý nghĩ như vậy.
Khuất Cửu Giang trở mình lên ngựa, cầm đại đao tiến lên, cho dù hiện tại, hắn cũng không có ý định muốn liên thủ với Liễu Khinh Danh lấy nhiều đánh ít.
Thư Lôi lấy thiết cung làm binh khí, hai người đồng thời vây quanh nhau. Ngay khi hai ngựa đối mặt, thân hình của hắn đột nhiên trở mình trốn dưới bụng ngựa, bóng dáng hoàn toàn biến mất ngay trước mặt Khuất Cửu Giang.
Khuất Cửu Giang còn chưa kịp lấy lại tinh thần, thì thân ảnh Thư Lôi đột nhiên xuất hiện, nên thiết cung thiết cung vào trên lưng của Khuất Cửu Giang.
Khuất Cửu Giang bị nện đến miệng phun máu tươi, thân thể từ trên ngựa ngã xuống.
Minh Đế sắc mặt đen như đáy nồi, đây còn chưa tính là một hiệp.
Mà Trình Đại Lôi đối với một màn này lại không cảm thấy lạ lẫm, bởi vì hắn đã chứng kiến kỹ thuật của Nhung Tộc.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của Nhung Tộc dù sao cũng là thiên hạ vô song.
Khuất Cửu Giang từ trên mặt đất đứng dậy, hắn siết chặt chuôi đao trong tay, cố nén máu tươi trong cổ họng, nhưng không thể nguôi nổi cơn giận trong lòng.
Hắn rất muốn xông qua, cùng Thư Lôi tái chiến ba trăm hiệp, cho dù đánh không lại bị đối phương giết chết, chết, chết thì có gì sợ.
Nhưng hắn hiểu được, bại chính là bại, là con dân của Đế Quốc, bại cũng phải bại có phong độ, bại cũng phải bại có thể diện.
Hắn ôm quyền chắp tay, nói: "Các hạ tài cao, tại hạ khâm phục."
Nhưng Thư Lôi không phải người Đế Quốc, hắn ta không biết phong độ là cái gì, cũng không quan tâm tới thể diện. Hắn ngồi trên lưng ngựa cười ha ha, dùng thiết cung chỉ Khuất Cửu Giang.
"Đây chính là võ trạng nguyên của Đế Quốc à, Ha-Ha, đây chính là võ trạng nguyên của Đế Quốc à."
Tất cả mọi người có mặt tại đây đều vô cùng tức giận, nhất là những sĩ tử trẻ tuổi kia, giờ phút này hận không thể xông lên đánh bại Thư Lôi. Nhưng bọn hắn cũng hiểu rõ Thư Lôi rất lợi hại, lại bận tâm đến thể diện của Đế Quốc, bọn hắn cũng không thể đứng lên chửi mắng.
"Hắn không phải là trạng nguyên của Đế Quốc, Võ Trạng Nguyên ở đây."
Người có tư cách động thủ duy nhất ở đây chính là Liễu Khinh Danh, hắn đã vỗ mông ngựa đi tới, thương trong tay thẳng tắp đâm về phía Thư Lôi.
"Nhìn thương!"
Mạnh mẽ và nặng nề, nhờ sự trợ giúp của ngựa, một thương này dường như mang theo sức mạnh của sấm sét, thậm chí Thư Lôi cũng biết không thể địch lại, liền quay đầu ngựa lại, vỗ mông rời đi.
Trốn, điều này khiến cho Liễu Khinh Danh tự tin, hắn chỉ muốn đuổi theo Thư Lôi, sau đó đánh bại hắn ta.
Trái tim tất cả mọi người đều vì Liễu Khinh Danh mà nắm chặt lên, mọi người nắm chặt quyền đầu, trong lòng nhẹ nhàng nói: Đuổi, đuổi kịp hắn, đánh bại hắn, thậm chí... Giết chết hắn.
Lúc này, coi như thật sự giết được Thư Lôi, Minh Đế cũng sẽ không trừng phạt, tối đa cũng chỉ ở trước mặt người ngoài quát mắng hai câu, còn bên trong thì vui vẻ, chuẩn bị phong thưởng cho ngươi.
Hai con ngựa vây quanh võ trường, khoảng cách giữa Liễu Khinh Danh và Thư Lôi ngày càng gần, mọi người kinh ngạc nhìn thấy, Thư Lôi vậy mà đứng thẳng người trên lưng ngựa.
Hai chân của hắn đứng ở trên yên, thân hình nhấp nhô theo con ngựa, chiến mã đang phi nước đại, nhưng hai chân của Thư Lôi lại giẫm vô cùng vững vàng.
Đám người nhịn không được kinh hô: Thế gian này lại có kỹ thuật cưỡi ngựa tốt như vậy.
Hô Duyên Lực hé miệng cười ra tiếng: "Chỉ là nhân tài bình thường thôi.”
Lúc này hai con ngựa đã tới gần, đầu ngựa chạm đuôi ngựa bên đối phương, Thư Lôi từ trên yên ngựa vọt lên, nhào về phía Liễu Khinh Danh, trực tiếp đem Liễu Khinh Danh từ trên ngựa đập xuống.
Ngựa của hắn chạy như điên, xoay tròn trên võ trường, sắc mặt của Liễu Khinh Danh bôi đen đến đỏ bừng, lúc này hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Trong miệng Thư Lôi phát ra tiếng vang hô lặc lặc, không ngừng cười nói: "Ta đã đoạt trạng nguyên của Đế Quốc, ta đã đoạt trạng nguyên của Đế Quốc.”
Hô Duyên Lực nhìn đám người Nhung Tộc mang vẻ mặt đắc ý, giờ phút này biểu hiện ôn hòa mỉm cười, thậm chí không quên an ủi Minh Đế.
"Bọn thủ hạ không hiểu quy củ, ra tay không biêt nặng nhẹ, mong bệ hạ rộng lòng tha thứ."
Nhưng cái kiểu an ủi như vậy còn khiến tâm tính của Minh Đế thêm hỏng bét, bao quát hắn, cùng văn võ quan viên, sĩ tử xây xem đều mười phần khó chịu. Hôm nay vốn là muốn ở trước mặt Nhung Tộc biểu diễn một màn văn võ, để Nhung Tộc biết được thực lực của Đế Quốc, mà bây giờ, lại để Đế Quốc biết được thực lực của Nhung Tộc.
Xem ra Võ Trạng Nguyên hôm nay sẽ không thể phong thưởng, phong cái gì mà phong, phong ra để cho mất mặt à.
"Này, man nhân đừng cuồng, Trường An không phải là nơi để ngươi giương oai.”
Một tiếng hét to, tử dưới đám sĩ tử vây xem, nhảy lên một người, hắn bước nhanh tới, từ trên giá binh khí của võ trường rút ra một thanh thiết thương, dùng lực lao về phía Thư Lôi.
Minh Đế khẽ nhíu mày, hắn tưởng rằng sĩ tử kia không thể nhìn nổi Thư Lôi giương oai, sau đó liền đứng ra. Thật ra, người có thể địch lại Thư Lôi không phải không có, bên cạnh Minh Đế cũng có rất nhiều cao thủ, thậm chỉ là cả khối người. Nhưng nếu lấy thân phận của bọn hắn để động thủ với Thư Lôi, thật sự không hợp, còn nếu có người từ bên trong sĩ tử đứng ra, đây mới là điều thích hợp nhất.
Thế nhưng, ngay cả Khuất Cửu Giang cùng Liễu Khinh Danh đều không phải là đối thủ của Thư Lôi, vậy thì người này còn có thể làm được cái gì, ra sân không phải muốn mất mặt à.
Nhưng Trình Đại Lôi nhìn ra, người này không phải sĩ tử bình thường, mà là... Lâm Thiếu Vũ.
Hắn quả nhiên không đi, đúng vậy a, lấy tính cách của hắn như vậy thì có thể đi đâu, thân là một nam nhân muốn làm đại hiệp. Mà tất cả đại hiệp đều không sợ chết, bọn họ có chết cũng phải đi đòi lại công đạo. Hôm nay cải trang trà trộn vào, vẫn là muốn hướng Minh Đế đòi công đạo. Nhưng hắn dù sao cũng là con dân Đế Quốc, không nhìn nổi Nhung Tộc phách lối, sau đó liền nhịn không được mà ra mặt.
Lúc này Kim Vấn Đạo cũng phát ra một tiếng hô nhẹ: "Là hắn."
Kim Vấn Đạo vẫn nhớ Lâm Thiếu Vũ, dù sao cũng đã để lại một ấn tượng mạnh mẽ cho hắn, Lâm Thiếu Vũ lúc trước cô độc thủ Ngưu Giác phong, là hắn tự mình dẫn người đi bắt, hắn rất kinh ngạc với võ nghệ của Lâm Thiếu Vũ, đồng thời cũng khâm phục ý chí của hắn ta. Cái này khiến cho Kim Vấn Đạo biết, Đế Quốc có ít người không sợ chết, nếu như một người ngay cả chết cũng không sợ, thì đây chính là thứ khiến kẻ địch sợ hãi nhất.