Chương 346: Ngư Long Vệ
Đột nhiên, một bàn tay sạch sẽ bắt lấy cổ tay nàng, đem dao găm đập xuống.
Lam Thanh Đình vô ý thức ngẩng đầu, thấy thiếu niên cúi thấp đầu, ý cười đầy mặt nhìn lấy mình. Lam Thanh Đình còn chưa thấy qua, trên thế gian lại có thiếu niên cười đẹp như thế.
"Đại đương gia."
Lam Thanh Đình lúc này mới phát hiện, Mã Phỉ chẳng biết lúc nào đã từ trên ngựa nhảy xuống, bọn họ vây thành một vòng tròn, trong miệng hô to.
Người bọn họ quỳ bái đương nhiên không phải mình, mà là thiếu niên trước mặt.
Lam Thanh Đình từ sâu trong tâm không khỏi rùng mình một cái, ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt, một cỗ thâm trầm hàn ý trong nháy mắt nuốt chửng lấy cô.
Quỷ Kiến Sầu đứng đầu mười ba nhà Mã Phỉ ở Biên Thành.
Trách không được hắn lại nhìn mình cười như thế, đây chính là bộ dáng của kẻ háu ăn nhìn chằm chằm vào thức ăn mình vừa cướp được.
Lam Thanh Đình giống như bị mắc kẹt trong đầm lầy, không thể phát huy được chút sức lực nào. Biên Thành, mười ba nhà Mã Phỉ, lấy Quỷ Kiến Sầu cầm đầu, Quỷ Kiến Sầu có danh xưng tàn nhẫn. Nhưng Lam Tinh Đình khó mà tin được, Quỷ Kiến Sầu khiến cho mọi người nghe đến liền sợ mất mật, lại là một thiếu niên có gương mặt búp bê.
"Đại đương gia, dê béo đã sắp đến.”
"Đến à, vậy để các huynh đệ chuẩn bị bận rộn a.”
"Lần này hộ tống là Ngư Long vệ... Chúng ta có muốn suy nghĩ thêm một chút."
"Ngư Long vệ thì như thế nào?" Thiếu niên nhướng mày hỏi.
Chung quanh lặng ngắt như tờ.
...
Tịch Chiếu Quan, nơi cuối cùng nằm ở phía Tây Bắc của Đế Quốc. Rời khỏi nơi này, chính là thảo nguyên mênh mông, đồng thời cũng là lãnh thổ của Nhung tộc.
Đương nhiên, Nhung Tộc đối với nơi này không có quyền khống chế thực tế, mà bọn họ cũng sẽ không khống chế, mấy tên gia hỏa sống trên thảo nguyên này, ngoại trừ giật đồ cùng phóng ngựa thì không có làm chuyện thứ ba.
Sau đó, bên ngoài Tịch Chiếu Quan tầm hai trăm dặm, đây chính là khu vực không có ai quản lý, Nhung Tộc thì căn bản không quản, mà Đế Quốc muốn quản cũng không có sức để quản, sau đó vùng đất này liền trở thành khu vui chơi của Mã Phỉ, nô lệ con buôn, đám côn đồ ác ôn, cơ hồ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy thi thể bị vứt ở vùng hoang vu, không bao lâu liền biến thành xương trắng, thậm chí chó hoang ở khu vực này còn mập hơn những nơi khác.
Hùng Mão, người đứng đầu Tịch Chiếu Quan hôm nay bị bệnh, nguyên nhân sinh bệnh cũng không phải phong hàn, không phải khí hậu, mà là... Minh Ngọc công chúa của Đế Quốc sẽ đi qua Tịch Chiếu Quan.
Tịch Chiếu Quan dĩ nhiên phải làm tốt công tác chiêu đãi, trừ Minh Ngọc còn có thị vệ bên ngoài, mà Tịch Chiếu Quan cũng sẽ xuất ra thủ quân, che chở Minh Ngọc công chúa xuất quan năm trăm dặm.
Những chuyện này dĩ nhiên phải làm, nhưng Hùng Mão không muốn tự mình đưa.
Thân là người đứng đầu Tịch Chiếu Quan, hắn cùng Nhung Tộc tiếp xúc nhiều hơn những thành chủ ở các nơi khác. Mà phương thức bọn họ thường xuyên tiếp xúc, chính là cung tiễn, đá cuội, hoả dược.
Hắn đối với Nhung Tộc hận thấu xương, vì vậy loại chuyện đưa nữ nhân đến Nhung tộc đối với hắn mà nói là vô cùng nhục nhã. Nhưng hắn thấp cổ bé họng, cũng không thể thay đổi được chuyện gì, dứt khoát, mắt không thấy tâm không phiền, tiếp đãi hộ tống đều để người ở dưới làm, còn chính mình thì làm ổ trong phòng giả bệnh.
May mắn thay, cuối cùng họ cũng rời đi, Hùng Mão cũng có thể đi ra khỏi phòng, đi ra bên ngoài hít thở không khí.
"Đại nhân." Phó tướng Tiếu Trúc chạy vào phòng: "Minh Ngọc công chúa lập tức sẽ xuất quan, chúng ta phái bao nhiêu người đi theo, nếu không thì phái năm ngàn?"
"Năm ngàn?" Hùng Mão nhếch nhếch miệng: "Có người không thiết sống như ngươi sao, cho bọn hắn một ngàn người là được rồi. Tượng trưng đưa tiễn, đưa xong tranh thủ thời gian trở về."
"Đại nhân, hiện tại bên ngoài rất hỗn loạn, ta nghe nói có tặc nhân muốn cướp đội ngũ hòa thân." Tiếu Trúc nói: "Chỉ có một ngàn người, có phải quá ít không, thị vệ đi theo Minh Ngọc công chúa cũng chỉ có 500 người.”
"500?" Hùng Mão lạnh hừ một tiếng: "Đó chính là 500 Ngư Long vệ!"
"Ngư Long vệ..." Tiếu Trúc hơi ngừng lại, nói: "Đại nhân, bình thường hay nghe người ta nói về Ngư Long vệ, không biết bọn họ có chỗ nào lợi hại a?”
Ngư Long vệ, ba chữ này, người Đế Quốc đã nghe rất nhiều, nhưng thực sự được gặp bọn họ lại lác đác không có mấy người. Bởi vì đội ngũ này, bảo vệ không phải triều đình, cũng không phải Trường An, mà là người nào đó trong hoàng cung.
Minh Đế.
Bọn họ là đội ngũ do Minh Đế trực tiếp chỉ huy, là đao giết người của Minh Đế, cũng là lớp phòng thủ của Minh Đế.
Không rõ tình huống nội bộ của Ngư Long vệ, tổ chức cơ cấu không rõ, chỉ nghe nói, bọn họ được Minh Đế bí mật bồi dưỡng, chia làm hai đội Ngư Vệ cùng Long Vệ. Ngư Vệ là các cô nhi, được cao nhân truyền thụ võ nghệ, chọn nơi bí mật huấn luyện. Mà những người ưu tú bên trong Ngư Vệ có thể tấn thăng làm Long Vệ, Long Vệ được đặt trong quân đội, có thể chống đỡ một viên mãnh tướng, đối đầu với tướng cướp trong giang hồ.
Mà Minh Đế còn mời chào kỳ nhân dị sư trong giang hồ, tỉ như Thanh Diệp một chưởng đánh rơi Trình Đại Lôi, chính là người trong Long Vệ.
Đơn giản mà nói, Ngư Long vệ chính là một đội binh đặc chủng do Minh Đế huấn luyện.
Tiếu Trúc đưa đội ngũ hòa thân ra thành, hắn cũng mang một ngàn thủ quân đi theo. Đội ngũ này sẽ đi theo đội xe của Minh Ngọc công chúa, thẳng đến Vương thành của Nhung tộc.
Người phụ trách của đội hòa thân là nam nhân tên Cung Phù, song phương tiếp xúc, Tiếu Trúc liền cảm thấy đối phương rất chuyên nghiệp.
Tiếu Trúc nói tình huống bên ngoài cho đối phương biết, nói bóng gió chính là nơi này tình huống rất phức tạp, trên đường đi sợ sẽ không thuận lợi.
Cung Phù cũng không hề tỏ vẻ xem nhẹ lời nói của thường quân địa phương, hắn nghiêm túc lắng nghe Tiếu Trúc, cái này khiến cho Tiếu Trúc có một loại cảm giác mình rất được tôn trọng. Cung Phù đem những tin tình báo này ghi vào vở, đến thương lượng cùng mấy người khác, biểu hiện của đám người đều rất cẩn thận, cũng không có bất kỳ ý tứ mảy may khinh địch, đồng thời cũng không hề tỏ ra sợ hãi.
"Cứu mạng, cứu mạng!