Chương 347: Vô Tình

person Tác giả: N/A schedule Cập nhật: 22/12/2025 05:08 visibility 871 lượt đọc

Chương 347: Vô Tình

Cả đội đang tiến về phía trước, thì đột nhiên nghe được một âm thanh kêu cứu, tại rìa đường trên một gốc cây Đại Hòe, treo lên một người.

Mái tóc dài đen óng, con mắt màu xanh lục, mấu chốt là trên thân không có bất kỳ quần áo nào. Thân ảnh như sa tanh xuất hiện trước mặt mọi người, mọi người không có tâm tình gì khác, chỉ có tức giận.

Quả nhiên đúng là cầm thú, làm sao có thể chà đạp một nữ tử khuynh nước khuynh thành như thế.

"Người đâu, mau tới cứu nàng." Tiếu Trúc hô to.

"Khoan đã." Cung Phù ngăn lại hắn, cẩn thận nhìn chằm chằm nữ nhân trên cây.

Nữ tử có màu mắt xanh lục kia chính là Lam gia đại tiểu thư Lam Thanh Đình, những người trước đây đã gặp qua cô ấy, khẳng định khó có thể trơ mắt nhìn.

Nhưng chỉ trong một ngày, không biết nàng đã trải qua những gì, thân thể bình an vô sự, đồng thể vẫn như cũ mỹ lệ, thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của cô liền sẽ rõ ràng, cả người cô, từ trên tinh thần đã bị giết chết.

Ở chỗ rất xa, thiếu niên mặt búp bê nhìn thấy một màn này, cười đến rực rỡ, phía sau hắn, là lít nha lít nhít mã phỉ.

Cung Phù không hề tới gần nữ nhân, hắn kêu người đưa tới cung tiễn, rút cung cài tên, bên ngoài trăm bước một tiễn xuyên thủng trái tim của nữ tử.

"Không được!"

Tiếu Trúc nhịn không được phát ra một tiếng rống, thế nhưng vẫn không kịp, trái tim của nữ nhân đã bị xuyên thủng, mạng sống đã bị cắt đứt.

"Không được..." Thanh âm của Tiếu Trúc có chút bất lực.

Cung Phù thu hồi cung tiễn, nhún nhún vai nói: "Kết thúc, đều không có chuyện gì, mau tiếp tục xuất phát.”

Đội ngũ tiếp tục đi về phía trước, Tiếu Trúc lại trầm mặc xuống, hắn rốt cuộc cũng biết Ngư Long vệ là đội ngũ như thế nào, bọn họ có đôi khi là đao, có đôi khi là khiên thuẫn, nhưng không phải người, bởi vì bọn họ không có tình cảm.

Nếu có chuyện khác lạ xảy ra thì nhất định phải có quỷ, nhưng dù là quỷ gì thì cứ giả bộ như không nhìn thấy là được. Đằng sau một chiếc bánh luôn là bẫy rập mà ngươi phải bước tới để xem cái bẫy trông như thế nào, còn việc thoát ra được hay không thì còn phải xem bản lĩnh của ngươi.

Sự hiếu kỳ giết chết con mèo, nhưng sự hiếu kỳ không giết chết Ngư Long vệ, bởi vì bọn hắn căn bản không có lòng hiếu kỳ.

Vào ban đêm, đằng sau đội ngũ hòa thân xuất hiện những bó đuốc, tại trong đêm lắc lư, như là quỷ lửa.

"Đây là thủ đoạn mà Mã Phỉ thường dùng, bọn họ đi ở phía sau uy hiếp, thẳng đến khi đội ngũ kiệt sức mới tiến lên giết chết." Tiếu Trúc giải thích cho Cung Phù biết, trên đường đi, hắn trừ giao phó chuyện cụ thể bên ngoài, thì rất ít nói chuyện cùng bọn họ. Tiếu Trúc không ưa đám người này cho lắm.

"Dựng trại tại chỗ."

Cung Phù ra lệnh, bọn họ lập tức hạ trại trước một cổng thành. Toà thành này không biết được xây dựng vào năm tháng nào, trải qua thương hải tang điền, cũng cũng chỉ còn lại có 1 cửa thành đứng trơ vơ trên cát vàng.

Tiếu Trúc muốn xem thử Cung Phù sẽ đối phó ra sau, nghe danh Ngư Long vệ tự lâu, bây giờ cũng nên chứng kiến tận mắt.

"Cửu gia, ngươi mau đi qua đó một chuyến." Cung Phù nói với một người.

La Tửu mang theo một hồ lô rượu đứng lên, lười biếng dắt một con ngựa, vừa đi miệng bên trong vừa lẩm bẩm.

"Chuyện gì cũng để ta làm, không thể để cho ta nghỉ ngơi một chút sao.”

Tiếu Trúc giật mình, nhìn ý của Cung Phù, là để một mình La Tửu đi.

"Cung tướng, nhóm Mã Phỉ này rất lợi hại, hay để ta phải thêm người đi theo hắn.”

Cung Phù khoát khoát tay, cắt ngang lời của Tiếu Trúc: "Phỉ nhân nổi tiếng nhất vùng này là ai?”

"Chính là Quỷ Kiến Sầu, hắn là người đứng đầu mười ba nhà mã phỉ ở Biên Thành, giết người cướp của, mười phần tàn nhẫn."

"Chẳng lẽ quan binh cũng không làm gì được bọn họ?"

"Quỷ Kiến Sầu đi tới đi lui không hề để lại dấu vết, từ trước đến nay cũng không lưu người sống, cho tới bây giờ, chúng ta cũng không biết nơi ở của bọn hắn." Tiếu Trúc có chút xấu hổ.

Cung Phù gật gật đầu, tựa hồ là thuận miệng nói: "Nếu bọn họ lần này đến, ta sẽ thay Tịch Chiếu Quan diệt trừ nhóm phỉ nhân này.”

Tự tin như thế, giống như Quỷ Kiến Sầu chẳng qua là một con ruồi, muốn đánh chết, cũng chỉ là một chút phiền toái.

Cộc cộc cộc tiếng vó ngựa trở về, tiếng vang dọa Tiếu Trúc nhảy một cái.

Chỉ thấy một cỗ thi thể bị vứt đến trước mặt, La Tửu xuống ngựa nhấp một ngụm rượu nhưng không lên tiếng.

"Hết thảy chỉ có mười mấy người, ta đã giết một vài người, mà tất cả những người khác đều bỏ chạy, vốn dĩ muốn bắt người sống, nhưng trên đường trở về lại dùng khí lực hơi lớn, đoán chừng không đủ khí để thở, thật có lỗi.”

Hắn uống thêm một hớp rượu, nói như thế, nhưng trên mặt lại không có bất kỳ biểu lộ xấu hổ gì.

"Cửu gia, ta đã nói rồi, đây không phải là lần đầu tiên ngươi làm việc này, sau khi trở về, ta nhất định phải báo cáo lên trên." Cung Phù.

Tiếu Trúc cúi đầu xuống, có chút không muốn nói chuyện.

"Tiếu tướng, ngài tới nhìn một chút, xem có nhận ra họ là ai không?”

Tiếu Trúc đánh giá thi thể trên đất, nói: "Là người của Quỷ Kiến Sầu."

"Xác định như vậy?" Cung Phù.

"Trên tay hắn mang theo nhẫn sắt, đây là ám hiệu của Quỷ Kiến Sầu, thân sử dụng cung tiễn, đây chính là năng lực mà các nhà mã phỉ khác không có được.”

"Đúng là bọn họ." Cung Phù gật gật đầu: "Vậy chúng ta liền ở chỗ này chờ bọn họ chạy tới."

"Bẩm công chúa, chúng ta gặp chút chuyện, cần phải dừng lại ở đây một lúc." Ngăn cách xe ngựa, Cung Phù hướng người bên trong xe bẩm báo.

"Há, phiền phức à?" Trong xe truyền xuất ra thanh âm.

"Không quá phiền phức."

"Vậy thì chờ một chút, đi đoạn đường này, ta vừa lúc cũng muốn nghỉ ngơi.”

Trên thảo nguyên, thiếu niên mặt búp bê nhìn mấy thi thể trên đất, mặt trầm như nước.

"Đối phương chỉ có một người, dùng roi sắt, nhưng chúng ta lại đỡ không nổi."

"Ngư Long vệ đúng không hổ là Ngư Long vệ đây này." Thiếu niên phát ra một tiếng cảm khái, ánh mắt nhìn về phía phương hướng phế thành, trên mặt chợt hiện lên một nụ cười kỳ quái: "Kỳ thực, ta vẫn luôn muốn cướp một vị công chúa, đem về để làm áp trại phu nhân."

Xa xa Mã Phỉ càng ngày càng nhiều, cho dù là ban ngày bọn họ cũng không thèm ẩn nấp, cứ ở phía xa lúc ẩn lúc hiện. Nhưng bọn hắn cũng không có phát động tiến công, chỉ là lảng vảng ở bên ngoài, tựa hồ đang chờ càng nhiều sói đói, hoặc là, đang chờ đợi lang vương cuối cùng xuất hiện.

chevron_left Chương trước Chương sau chevron_right